Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Phần quan trọng nhất của cơ thể

Người ta sẽ quên bạn đã nói gì, làm gì, nhưng sẽ không bao giờ quên những cảm xúc mà bạn mang lại cho họ.

Mẹ tôi thường hỏi tôi phần quan trọng nhất trên cơ thể là gì. Khi còn nhỏ, tôi nghĩ đôi tai là quan trọng, nhưng mẹ tôi cho rằng: “Không phải như thế con yêu. Nhiều người bị điếc, nhưng họ vẫn tồn tại được. Con hãy cố gắng suy nghĩ kỹ đi nhé!”

Vài năm sau, mẹ lại hỏi tôi lần nữa, tôi lại trả lời đôi mắt là quan trọng nhất đối với mọi người. Mẹ nhìn tôi và nói: “Câu trả lời vẫn không chính xác con yêu, vì người mù vẫn thành công trong cuộc sống”.

Năm ngoái, ông tôi qua đời, ai cũng đau buồn và khóc, thậm chí bố tôi cũng khóc,mẹ tôi lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh bố để an ủi. Đây là lần thứ hai tôi thấy bố khóc. Ngày tiễn ông, mẹ nhìn tôi và hỏi: “Bây giờ con đã biết bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể chưa con yêu?”

Tôi cảm thấy sốc khi mẹ hỏi tôi điều đó lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một câu hỏi vui giữa mẹ và tôi. Mẹ nhìn tôi và nói: “Đây là câu hỏi rất quan trọng. Nó cho biết con vẫn đang tồn tại trong cuộc sống này. Những câu trả lời trước kia của con đều sai. Hôm nay mẹ muốn dạy cho con một bài học”.

Mẹ vừa khóc vừa nói với tôi: “Con yêu, bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể con người là đôi vai”.

Tôi ngạc nhiên nên hỏi lại: “Có phải do nó giữ cái đầu của chúng ta không mẹ?”

Mẹ trả lời: “Không, khi một người bạn hay người thân yêu của con buồn, họ cần một bờ vai để dựa vào mà khóc. Trong cuộc sống, thỉnh thoảng mọi người đều cần một bờ vai để dựa như thế. Mẹ hy vọng rằng con có đủ tình yêu thương và những người bạn để con có thể có được bờ vai để dựa vào mỗi khi con cần”.

Ngay lập tức tôi đã biết điều quan trọng nhất là chúng ta không nên ích kỷ, nghĩ cho riêng bản thân mình, mà phải biết thông cảm, sẻ chia nỗi đau với người khác.Người ta sẽ quên bạn đã nói gì, làm gì, nhưng sẽ không bao giờ quên những cảm xúc mà bạn mang lại cho họ.

Phương Đông

Một tỷ USD và một người bạn

Một tuần chúi đầu vào thi học kỳ không có thời gian lên mạng, tôi cứ đinh ninh hộp thư của mình chắc đã đầy ú ụ.

Nhưng khi “mục sở thị” thì nỗi thất vọng rơi bịch trước mặt tôi.

Trong hộp thư chỉ có mỗi một tin nhắn được gửi đến từ địa chỉ mail của Thủy.

- Ơ, cái con này, ngày nào cũng gặp nhau mà còn vẽ chuyện.

Tôi độc thoại một mình.

- Trên màn hình xuất hiện tờ ngân phiếu một tỷ USD cùng với lời chọc đùa rất “quái” của Thuỷ:

- Tặng bạn thân của tôi.

Tôi rê tay trên bàn phím định trả lại “cái của nợ” ấy cho Thuỷ thì máy điện thoại rung lên. Và những dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình khiến tim tôi như muốn rụng cuống:

- Tối nay tao không đón Noel cùng mày được. Tao phải đi cùng bố mẹ đến dự tiệc ở một gia đình theo đạo Thiên Chúa. Very sorry!

Người làm cho tôi “tái sốc” không ai khác là Thuỷ. Ấm ức, tôi bấm máy cho nó, nhưng chỉ nhận lại một câu an ủi: Bạn vui lòng gọi lại sau.

Chưa bao giờ tôi thấy Thuỷ đáng ghét đến thế.

Không có Thuỷ, 8h tối, tôi vẫn ra Hồ Gươm, mua hai que kem Tràng Tiền: Một cho tôi và một cũng để cho tôi nốt. Ngồi trên ghế đá, tôi đưa que kem lên miệng giữa cái rét sắc như lưỡi lam và nhiệt độ đang lao vèo vèo xuống dốc. Thiên hạ mải mê ngắm phố phường. Con tôi vừa mút kem vừa ngắm thiên hạ. Trong ánh mắt của những người khoác những chiếc áo dày sụ bước qua: Tôi là một người không bình thường chút nào.

- Tớ có thể sử dụng que kem còn lại của bạn không?

Tôi ngước lên, tất nhiên là mắt đã biến dạng hình chóp nón: Một thằng con trai rất lạ và…rất liều lĩnh.

Lại thêm một người không bình thường. Tôi trộm nghĩ và …không hiểu sao lại chìa que kem cho hắn.

- Vẫn còn nửa chiếc ghế đấy! Tôi chỉ vào phần ghế đá còn lại.

Hắn ngồi xuống và thản nhiên thưởng thức que kem vừa được “chuyển nhượng” nói cho lịch sự thế thôi thực ra dùng động từ “xin” thì chính xác hơn.

Thanh toán xong que kem, hắn hít hà một hơi dài chắc để che giấu hai hàm răng đang va lập cập vào nhau:

- Ấm quá!

- Sẽ ấm hơn nếu…

Tôi kết thúc câu nói bằng dấu chấm lửng nhưng xem ra chỉ số IQ của hắn khá cao:

- Ăn thêm mỗi người một que nữa.

Tôi gật đầu. Hắn đứng dậy và đi về phía thùng kem. Không chỉ thêm một mà thêm rất nhiều que kem sau đó nữa cho đến lúc lưỡi tôi líu lại:

- Tớ không ăn nữa đâu…

- Ấy bảo ăn vào sẽ ấm hơn mà. Hắn bắt bẻ.

Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Sao đêm Noel mà ấy chỉ có một mình?

Hắn nhìn tôi -cái nhìn chiếu góc nhưng cũng khiến tôi búi rúi:

- Nếu tớ đi hai mình thì ấy sẽ thừa một que kem.

Câu chuyện cứ thế được nối dài ra cho tới khi tôi phải miễn cưỡng đứng lên trước vì nhớ ra đã đến giờ về.

Việc đầu tiên mà tôi làm khi về nhà là nhắn ngay cho Thuỷ một cái tin khoe rằng tôi đã có một đêm Noel thú vị nhường nào. Nhưng vừa mở máy, một tin nhắn đã chực sẵn:

- Việt là thằng con trai khá…hấp dẫn đấy chứ!

Tấm rèm sân khấu được kéo xuống để lộ người đứng sau cánh gà là Thuỷ. Nhưng tôi không thấy giận Thuỷ nữa bởi cậu ấy đã không bỏ tôi một mình trong đêm Noel. Ngoài món tiền khổng lồ 1 tỷ USD, cậu ấy còn tặng tôi một người bạn mà sau này tên người ấy đã được viết hoa trong trái tim tôi.

Bùi Thu Hoàn

Con trai và... các loại bánh

Con trai và... các loại bánh

Tui xin đại diện tầng lớp các bạn nữ sinh bị kiềm nén để nói lên tiếng lòng “sâu kín” của mình về bạn trai.

Sau một thời gian dài “học và hành” với đủ loại “sơn hào hải vị”, bị các bạn nam “kêu gào lên án” về vụ ăn uống đến mòn cái ghế và cái bóp (dĩ nhiên của các bạn í rùi…hihi), tui đây xin đại diện tầng lớp các bạn nữ sinh bị kiềm nén để xuất khẩu thành văn, nói lên tiếng lòng “sâu kín” của mình về bạn trai và các loại bánh mà tui đã từng nếm qua.

- Bánh bao: Con trai khi được “hú” đi ăn là mặt hệt như cái bánh bao chiều bị “ế” vì biết “xiền” trong túi sẽ không cánh mà bay.

- Bánh chưng: Các bạn nam đôi lúc còn chưng diện hơn các bạn nữ, nào là đầu vuốt keo, nước hoa, quần áo thì chói cả 2 con mắt.

- Bánh tét : Bọn con trai khi thấy girl nào xinh một tí là mặt mày hớn hở, miệng cười toe toét đến “tét” cả cái quai hàm lúc nào mà cũng không biết!

- Bánh bò: Nhiều lúc các bạn nam cũng bị “ấy ấy” giống con bò lắm, chẳng hạn như là lúc làm bài tập không được hay khi tìm cách “tỉnh tò” với ếch con trong mộng thì cư ngơ ngơ, đơ đơ làm sao ấy.

- Bánh chuối: Ai bảo chỉ có con gái chuối, con trai nhiều lúc cũng chẳng thua về “độ chuối” đâu nhé, từ món ăn, địa chỉ vừa ngon vừa rẻ đến thời trang thì làm sao mà rành bằng tụi tui được chứ.

- Bánh ích: Sau một hồi dài liệt kê thì cũng phải nói đến các mặt tốt của cánh mày râu, như giúp phe áo dài trực nhật lớp, gồng gánh thân hình “còm nhom“ để đèo các bạn nữ hàng chục cây số …

Và lời cuối cùng tui muốn “trăn trối” với các bạn nữ (vì biết chắc rằng khi bài này được đăng thì tui sẽ không yên với bọn nam nhi lớp mình): “Trước khi “chén” bất cứ thứ gì hãy tưởng tượng đó là thằng bạn dzai đáng ghét mà nuốt cho nó đỡ cục tức nhe!”.

Đinh Thị Mỹ Hương (Long An)

Em anh và khối rubic

Em loay hoay, chỉ còn một ô nữa mà lắp mãi không xong. Xoay bên này thì mất bên kia. Em bực tức định ném đi.

Một ngày thật đặc biệt...em tới nhà anh...

Đã lâu rồi em không thấy anh, và ngay lúc này em đang hạnh phúc hơn bất cứ khi nào.

Lịch học kín tuần khiến em không còn thời gian cho sự vui chơi, giải trí nữa. Cả tháng, cả tuần thậm chí cả ngày chỉ biết nghĩ đến một quyển sách. Em mong có lấy một giờ nghỉ ngơi và em đã rất cố gắng để đổi lấy một giờ ngồi bên anh.

Hôm nay...chính ngày hôm nay, em đã mong chờ từ lâu rồi. Em trằn trọc, mất ngủ cả tối chỉ mong cho mau tới sáng để được gặp anh. Anh nhìn em và cười. Nụ cười của anh xua tan mọi căng thẳng mệt mỏi của em. Bình thường anh hay kể chuyện cho em nghe, nhưng hôm nay anh lại bảo muốn nghe chuyện của em. Em mệt nhọc khi nghĩ đến những câu chuyện đó nhưng cuối cùng lại kể tuốt cho anh. Đỡ đi một gánh nặng và em cảm thấy thật nhẹ nhàng.

Anh vẫn cười. Anh đưa cho em một khối rubic. Em nhìn không hiểu. Chẳng lẽ anh muốn em lắp cái này ư? Anh không hiểu là em đang rất mệt mỏi sao? Chỉ mong một giờ ngồi bên nghe anh nói chuyện vui chứ không phải làm công việc tẻ nhạt, khô khan này...Và cuối cùng anh cũng nói:

- Em thử lắp đi!

- Cái này ư?

- Phải!

Em hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý. Em nể anh nên mới thử một thứ mình không thích. Em loay hoay, chỉ còn một ô nữa mà lắp mãi không xong. Xoay bên này thì mất bên kia. Em bực tức định ném đi.

- Đừng!

- ...

- Đưa anh nào!

Anh cười mỉm rồi đón lấy khối rubic. Anh xoay nhẹ vài vòng, nhanh thoăn thoắt đến nỗi em không còn nhìn thấy sự chuyển động của tay nữa. Em tròn mắt ngạc nhiên. Anh vuốt tóc em, bảo:

- Em thấy anh làm nhanh chứ?

- Sao anh giỏi thế?

- Học cả mà. Anh thấy em nên sắp xếp thời gian hợp lý như vậy sẽ không bị mệt mỏi quá. Đừng cố làm gì quá sức, hãy nghỉ ngơi bình tâm lại rồi làm tiếp. Em không nên quá gượng ép, cũng như trò chơi vừa xong...Dần dần em sẽ làm được. Hãy nhớ! Sắp xếp hợp lý là có thể giải quyết tất cả.

Em nhìn anh, em hiểu điều anh nói và emm tự nhủ sẽ cố gắng.

Giờ đây, mỗi khi cảm thấy chán nản, em lại lấy khối rubic ra. Em nhìn thấy nụ cười và những lời khuyên của anh ở trong đó. Em sẽ cố gắng sắp xếp hợp lý vì...em còn phải dành thời gian nghe những câu chuyện của anh nữa chứ!

Nguyễn Phương Linh

Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

Four-leaf-clover or tứ diệp thảo

Truyền thuyết kể rằng...
Nếu một ngày nào đó...
Bạn thấy cỏ 3 lá...
Mà có đến 4 lá...
Đó là...lúc...bạn gặp được nhiều may mắn trong cuộc song^'.

... Once upon a time...



... Khát khao hạnh phúc

... Hạnh phúc không dành cho bản thân

... Hạnh phúc cho người quan trọng nhất

... Giữa nơi đồng vắng, loài cây bụi không tên

... Vươn mình đón nắng

... Vươn mình đón gió....

... Cỏ yêu cây ...

... Và...luôn muốn cây hạnh phúc ...

... Một ngày kia ...

... Cây bụi vươn lên và nhìn thấy mặt trời rực rỡ ...

... Cây muốn vươn cao hơn, tới mặt trời ....

... Nhưng vô ích ...

... Cạnh đó, hoa hướng dương hướng về phía mặt trời, ai cũng biết ...

... Còn cây bụi ... cũng hướng về mặt trời nhưng không ai biết ...

... Cây bụi ko có sắc hoa, cũng chẳng có hương thơm ...

... Cây bụi muốn có tên ...

... Chim bay qua: "chào cây bụi!" ... Gió lùa qua: "Chào cây bụi!

... Và cây ko thể có tên ...

... Người ta nói cỏ bốn lá có thể biến ước mơ thành sự thật ...

... Cây bụi mải miết tìm kiếm

... Ôm ấp mộng hướng dương - mặt trời

... Cỏ bốn lá, cánh cỏ bốn lá.

... Tuyệt vọng ! ... Đau khổ ...

... Không có cỏ bốn lá....

... Cây bụi mãi mãi là cây bụi không tên ...

... Vậy còn cần gì sự tồn tại này nữa ...

... Cỏ hoảng hốt ...

... Cỏ sợ hãi ....

... Tại sao cỏ chỉ có 3 lá ...

... Tại sao không thể làm gì cho người thương? ...

... Cây bụi chết dần ...

... Cuối cùng, cỏ 3 lá đã cầu xin gió... xé 1 cánh của cỏ đi ...

... Xé đôi trái tim màu xanh ...

... Vì cây bụi, cỏ 3 lá trở thành 4 lá ...

... Một buổi sáng ,

... Cây bụi chợt nghe tiếng gọi ...

_ " 1 nhành cỏ 4 lá "

... Cây bụi sẽ thực hiện được điều ước ...

... Cây tin sẽ có ngày vươn tới bên mặt trời ....

... Bởi cỏ bốn lá đang hiện hữu...

... Cỏ ba lá, mất đi một lá, dần mất sự sống ...

... Cỏ tan biến cùng lời hứa ...

... Sẽ thực hiện ước vọng của cây ...

... Nơi đồng hoang, loài cây không tên kiên cường chống chọi... Để có ngày ... cây vươn tới mặt trời ...

... Cỏ bốn lá ...

Cánh thứ nhất tượng trưng cho niềm tin
Cánh thứ hai tượng trưng cho hy vọng
Cánh thứ ba tượng trưng cho tình yêu
Cánh cuối cùng: đó chính là sự may mắn

Ly & Nước

Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút Nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: " Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.

Một lát, Nước chỉ còn ấm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.

Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều ji` chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.

Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là an bài của duyên phận.

Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"

Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.

Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.

Ly vỡ tan, trước lúc chết Ly nhìn thấy mỗi mảnh của Ly đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết Ly "yêu" Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng Ly không có cách nào để đưa Nước nguyên vẹn trở vào trong long được nữa.

Ly bật khóc, lệ hòa vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.

Chủ về, ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay làm bật máu ra.

Ly cười, tình yêu rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng? lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?

Hội trưởng Hội độc thân

Mười sáu tuổi, con bé thành lập “Hội độc thân” và lôi kéo được hai thành viên: con bé và bạn thân con bé.

Rồi một ngày, đột nhiên bạn thân con bé tuyên bố rời hội, vì đang quen thằng bạn thân cạnh con bé. Vậy là con bé lẻ loi.

Con bé thấy ức lắm, phần vì nhỏ bạn không rủ con bé…có bồ chung, phần vì con bé không nhận được lời ngỏ của ai cả. “Ừ sao cả quãng thời gian dài mình không nhận ra nhỉ?“ Con bé quáng quàng chạy đi soi gương. Đôi mắt to đen láy luôn chớp chớp, khuôn miệng xinh xắn với nước da trắng hồng, con bé trông cũng được lắm mà, nếu không nói là dễ thương. Ấy vậy mà chẳng tên con trai nào thèm để ý con bé mới tức chứ. Con bé buồn thiu.

Con bé lôi ra một tràng “kinh nghiệm tình trường” mà mình thu thập được để kiểm tra:

- Đẹp - ok

- Học giỏi - ok

- Dịu dàng - ….

Con bé im lặng, vẻ mặt hơi sững sờ, hình như bấy lâu con bé bỏ quên cô nàng nữ tính trong mình rồi.

***

Sáng, mặt trời lên đến đỉnh đầu, con bé vẫn còn bướng không chịu dậy, con bé rúc đầu vào chăn đăm chiêu, trách ông trời sao ban cho con bé sự sống mà không cho con bè cái dịu dàng hiền thục được kia? Hic con bé sắp rơi nước mắt rồi nhưng không khóc được, vì chẳng có lí do lí trấu gì để khóc cả!

Rồi con bé cũng lồm cồm bò dậy khi nghe tiếng nhạc Mirotic vang lên, con bé chạy vèo ra mà hát mà nhảy theo điệu nhạc.

Tên con trai bên xóm đi ngang trông buồn cười, ghẹo con bé:

- Ui da, đau mắt hột mất!

Con bé quay ra, từ ngạc nhiên sang tức giận:

- Đau mắt thì đi khám, ai mượn nhìn! Đồ vô duyên .

Rồi con bé lại tuôn một tràng nữa rồi, chẳng chịu suy nghĩ gì cả, có gì nói nấy thì lấy đâu ra nữ tính dịu dàng. Con bé nghĩ lại mà buồn, ước chi thời gian quay lại để con bé nói với con trai e lệ hơn.

***

Hôm sau, con bé đang ăn sáng, con trai lại đi ngang, vờ vào nhà con bé mua thức ăn:

- Ui trời, khủng long thời “a - còng“!

Con bé tím mặt:

- Khủng long cái đầu nhà mi! Biến.

- Không biến. Chỗ này là chỗ công cộng, ai cấm mà phải đi! - Con trai hất mặt.

- Tui cấm, quán dì tui, tui cấm. Không cho mua! - Con bé đập bàn đuổi con trai.

Con trai quát:

- Ơ cái con nhỏ này hôm nay vô duyên nhở?

Con bé sựng lại, con trai vừa bảo con bé vô duyên sao? Hic con bé khóc thầm “Dịu dàng, đúng rồi. Nhịn!”

- Ừ mà khủng long làm gì có duyên mà vô. - Con trai nói xong rồi chạy đi.

Con bé tức lắm. Con bé quyết trở nên “có duyên” ngay bây giờ. Rồi con bé mở phim lên xem mấy cô nàng nữ tính thế nào, và bắt chước.

***

Một chiều mưa lất phất, con bé gặp con trai, như trong phim nói, con bé “lịch sự”:

- Chào bạn gì ơi!

Con trai ngạc nhiên, mặt hớn hở, rồi xớn xác bảo:

- Ui sao đau bụng quá…. Mắc…chấm chấm chấm quá!

Con bé máu sôi lên não, không kịp nghĩ gì:

- Nói gì đó tên biến thái kia!

Thấy mặt con bé đỏ phừng phừng dập tắt một chiều mưa, con trai cười giả lả, gãi đầu “chữa cháy“:

- Đùa đằng ấy chút mà! Mình định sang gửi ấy cái này, khi nào ấy rảnh thì gọi cho mình nha, mình có ghi số điện thoại trong đó đó.

Con bé chu mỏ ra nhìn con trai, “a, người ta bảo cái này gọi là thư tỏ tình nè” con bé la thầm trong đầu, mắt con bé sáng rực, ngón tay đan vào nhau nhìn lên trời. Rồi thẹn thùng nhìn con trai đang ngượng ngùng cười hì hì. Con bé đỏ mặt....

Hôm nay, con bé chính thức từ chức “hội trưởng hội độc thân“.

Trần Aí Phương
-------------
Dễ xương nhỉ!...

Những mảnh ghép trái tim

Một buổi chiều trong công viên, có một chàng trai đang chăm chú vẽ một trái tim. Trên khung giấy trắng dần dần hiện ra một trái tim thật đẹp, thật hoàn hảo khiến mọi người đứng xem đều trầm trồ khen ngợi.

Bỗng một ông lão đi đến. ông trầm tư ngắm nghía bức tranh của chàng trai một hồi lâu, rồi lặng lẽ mượn bút vẽ một hình thoạt nhìn rất lạ, nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là hình một trái tim…

Chàng trai ngạc nhiên nhìn trái tim ông lão vừa vẽ, nó bị chắp vá chằng chịt, nhưng rõ ràng vẫn là một trái tim. Trên trái tim ấy, có chỗ như bị khuyết lõm, có chỗ như bị cắt đi và được ghép nối bởi những mảnh to nhỏ khác nhau. Mọi người bắt đầu bàn tán và lắc đầu tỏ ý không hiểu ý nghĩa hình vẽ trái tim của ông lão.

Chàng trai thắc mắc:

Cụ ơi! Cháu không hiểu tại sao cụ lại vẽ trái tim như vậy? làm sao trái tim lại mang nhiều vết sẹo và ráp nối như thế?

Ông cụ mỉm cười rồi nói:

Đúng! Trái tim của ta có thể không hoàn hảo nhưng nó lại là một trái tim thực sự. đấy chỉ là do trái tim này đã có thời gian sống và trải nghiệm nhiều hơn trái tim của cậu. hãy nhìn những dấu vết này! Tuy có nhiều thương tich nhưng tôi luôn tự hào về nó. Cậu biết không, khi tôi trao một mảnh tim của tôi cho một người thân, cha mẹ, anh chị, bạn bè và cả những người mà tôi tình cờ gặp được…thì ngược lại, họ cũng trao cho tôi một mảnh tim của họ để đắp vào chỗ trống ấy. những mảnh tim này không hoàn toàn giống nhau: phần trái tim mà cha mẹ trao cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao lại; con cái tôi dành cho tôi phần trái tim trong trẻo nhất; bạn đời tôi dành cho tôi phần trái tim đẹp nhất và chung thủy nhất…những mảnh tim ấy đã ghép vào nhau và tạo thành những vết chắp vá của trái tim tôi. Chính điều này luôn nhắc tôi về những người mà tôi yêu dấu, những tình yêu mà tôi đã được chia sẻ trong đời…

Ông lão nói tiếp:

Còn những vết lõm này là phần trái tim tôi trao đi mà chưa được nhận lại. Cậu biết đấy, tình yêu trao đi chẳng cần đến sự đền đáp. Dù những khoảng trống này nhiều lúc làm tôi đau đớn, nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi có động lực để khao khát được sống, và có niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Chàng trai ạ, nhờ những mảnh chắp vá này mà trái tim của tôi có sức sống mãnh liệt, trưởng thành và có cuộc sống trọn vẹn, sâu sắc hơn đấy.

Đám đông im lặng, chàng trai không giấu được nỗi xúc động dâng trào trong lòng. Anh tự hào cầm bút cắt đi một mảnh trong trái tim hoàn hảo của mình và đắp vào một phần khuyết của trái tim ông lão. Đáp lại, ông lão cũng tặng anh một mảnh trái tim của mình.

Giờ đây trái tim của chàng trai đã có một vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo nữa nhưng chàng trai cảm thấy trái tim mình đầy sức sống hơn bao giờ hết. Anh nhận ra sức mạnh và vẻ đẹp của trái tim không phải ở chỗ nó được giữ kỹ để không có một vết tích, tổn thương nào của cuộc đời mà trái lại, càng hòa nhập và biết chia sẻ, dám yêu, dám sống và sắn sàng cho đi, trái tim con người càng trở nên nhạy cảm, sâu sắc và đập mạnh mẽ hơn.

Đôi lúc trái tim cũng cần phải biết buồn đau, biết khóc để cảm nhận được giá trị của sự thương yêu; và biết cho đi để cảm nhận niềm vui, hạnh phúc của sự chi sẻ.

Thứ Sáu, 4 tháng 6, 2010

Anh là người duy nhất em yêu

Thật buồn cười... tôi chưa bao giờ gặp một người có thói quen kỳ lạ đến vậy...

Có lần, chúng tôi vào cửa hàng bán đồ ăn nhanh, lúc tôi đang cố gắng chen chúc xếp hàng đợi đến lượt mua gà rán, quay ra đã thấy cô ấy .... dựa vào cửa toilet để ngủ....

Một vài lần tôi góp ý... Cô ấy chỉ cười và lè lưỡi rất đáng yêu... nói: "xấu hổ thế!"....

Nhìn đáng yêu tợn.... đến mức mà, dường như, nếu tôi có nhắc nhở hay góp ý về thói quen đó của cô ấy... thì cũng chỉ là để mong cô ấy cười và lè lưỡi đáng yêu như vậy...

Tôi chưa bao giờ hỏi lý do vì sao cô ấy có thói quen ấy, cũng chưa bao giờ có ý định hỏi về điều đó... dù biết rằng mọi thói quen đều có một nguyên do...

Bởi vì...

Ngày yêu cô ấy... cô ấy đã hỏi tôi rằng : "Anh có chắc anh sẽ yêu tất cả những gì em có... dù nó phi lý và làm anh phải suy nghĩ hay buồn rầu?".... Tôi đã suy nghĩ rất nhiều và rất lâu, để có thể trả lời câu hỏi đó.... Vì tôi là một nguời ... có thể tự hào mà nói rằng... hiếm hoi....luôn có trách nhiệm với lời nói của mình.....

Tôi đã đặt ra nhiều giả thuyết và tình huống... cho câu trả lời của mình... liệu rằng tôi có thực hiện được nó ko? Nhưng rồi tôi cũng chỉ có một câu trả lời "có!" duy nhất... cho tất cả những thắc mắc của mình.... bởi vì bao trùm lên mọi lo toan và tính toán là tình cảm mà tôi dành cho cô ấy quá nhiều... nó quá lớn đủ để tôi đánh đổi mọi điều tôi có và chấp nhận mọi điều về cô ấy, dù cho nó có khó khăn....
1 năm 3 tháng 21 ngày yêu nhau, đến tận khi chia tay, tôi và cô ấy vẫn chưa một lần làm chuyện ấy....

Nhiều khi tưởng 2 đứa đã quá gần nhau rồi.... nhưng cô ấy luôn luôn từ chối và đẩy tôi về phía xa xôi... Tôi ko gượng ép... cũng chẳng bắt buộc gì ở cô ấy cả....

Chúng tôi yêu nhau yên bình và êm ả.... tất cả thoáng qua khiến cho tôi hài lòng và mãn nguyện.... cho đến một ngày....cô ấy đến, đặt lên bàn một tờ giấy và nói với tôi rằng: "Đơn xin chia tay!" ....Tôi ngỡ ngàng... phải nói là ngỡ ngàng và bàng hoàng chứ ko chỉ đơn giản là ngạc nhiên nữa... Cô ấy cười, nụ cười hiên dịu đáng yêu ấy.... trôi tuột xa tầm tay tôi từ bao giờ... sao tôi ko hề hay biết....

Tôi im lặng rồi bỗng chợt điên lên.... sau khi đọc cái đơn ngu xuẩn mà cô ấy viết... dường như cố gắng nắn nót đến ko tưởng....


"Em điên thế đủ rồi đấy! Em làm sao vậy! Anh có thể chịu đựng mọi trò điên rồ của em từ trước đến nay! Nhưng thế này thì quá lắm! Em điên à?"

Mắt cô ấy mở to.... ngạc nhiên là những gì tôi nhìn thấy trong đôi mắt va khuôn mặt ấy... nhưng chỉ trong 5 giây.... yên ả lại trở về trên khoé môi gầy.... Cô ấy lại mỉm cười....

" Bởi vì em điên thật mà!"

Và thế là chúng tôi chia tay nhau.... Một lý do tôi cũng ko sao hiểu nổi....Một cái kết thúc chưa bao giờ có câu trả lời... Tôi đứng dậy và quay đi trong chiều hôm ấy, vẫn cứ nghxi rằng chỉ là 1 trò của con gái để mong được người yêu quan tâm nhiều hơn thôi.... Nhưng một điều nhỏ nhoi tôi quên đi mất... đó là... cô ấy khác tất cả mọi người.... chính vì vậy... sự kết thúc hôm đó.... có nghĩa là... ko gặp lại...

Tôi chờ mãi những tin nhắn, tôi chờ mãi nick cô ấy sáng trên list YM.... tôi chờ mãi những cuộc điện thoại chuông reo dồn dập... chờ mãi những dòng mail tấp nập yêu thương.... nhưng nó ko bao giờ đến suốt 2 tháng liền kể từ ngày chia tay hôm ấy...

Nỗi nhớ cắn xé tôi nhiều đêm và nỗi buồn thiếu vắng cô ấy làm cho tim tôi muốn tắt lịm....

Ác mộng vẫn luôn rình rập...

Những hình ảnh quá khứ va đập vào trong mắt tôi như dội lửa....

Rồi tôi lại tự vỗ về mình.... tôi đã thay đổi rồi.... và tất cả chỉ là quá khứ thôi... cô ấy rời bỏ tôi... vì cái gì cơ chứ????

Ngày đầu tiên của tháng thứ 3 kể từ ngày chia tay nhau.... tôi bấm số gọi cho cô ấy...
Đầu dây bên kia nhấc máy.... giọng nhỏ nhẹ và yếu ớt như một giọt nước chỉ chực vỡ tan: "Anh à!"

Chúng tôi hẹn nhau đi uống cafe... vì tôi chẳng biết nói gì cả... cô gắng hẹn hò như mọt người bạn ở xa lâu ngày ko gặp lại...

Cô ấy ngồi đối diện tôi... vẫn nụ cười ấy nhưng khuôn mặt yếu ớt và trắng bệnh... môi bạc và làn da phờ phạc....

Nhưng có một điều dường như khác....

Cô ấy nói nhiều hơn....

Hồi chúng tôi yêu nhau, cô ấy ko nói nhiều như vậy... những buổi đi chơi chỉ đơn giản là những cái ôm và lướt môi nhẹ nhàng... là tôi tâm sự và cô ấy cười.... khi tôi kêu mệt mỏi... cô ấy kể cho tôi những chuyện vui nho nhỏ.... Là những ngày mùa đông trời gió... cô ấy làm tôi bất ngờ với một chiếc khăn len tự đan.... Là những ngày đại hàn, cô ấy gọi tôi vào giữa đêm và đưa tôi một... cái chăn to đùng.... mà cái vỏ chăn thì là " em khâu bằng tay đấy!".... Vì cô ấy cứ lừ lừ như vậy nên có sức hút với tôi...

Ngày đó, nhiều người hỏi tôi tại sao lại thik cô ấy đến vậy... tôi đều cười.... Một người con gái có thể khiến một thằng con trai thay đổi vì mình, thay đổi cuộc sống để được dung hoà với cuộc sống của mình...đâu thể tầm thường phải ko? Để... cưa cẩm cô ấy, tôi dần từ bỏ rất nhiều thói quen... như một đỉnh núi cao, người ta càng nói, ko leo được đâu... cao và nguy hiểm lắm... thì tôi lại càng cố trèo... cố trèo bởi vì nó quá cao... đã đi đến lưng chừng thì ko có lý do gì để từ bỏ....

Phải mất gần 1 năm, tôi mới có được cuộc hẹn đầu tiên.... Cảm giác như suốt 1 năm nỗ lực đó... tôi đã lột xác hoàn toàn....1 năm chay tịnh để vươn tới một cuộc tình....1 năm thầy tu để mơ về một người con gái.... Nào là từ bỏ thói quen đi đêm... những cô người yêu dăm bữa nửa tháng rơi vào lãng quên trong chăn gối.....những cuộc tụ tập chè chén vui vẻ.... trở thành những lần đánh lẻ để leo lên quán cafe chông chênh ở tầng thứ 8, nghe cô ấy chơi một vài giai điệu của Shubert... v.v và v.v.... những thay đổi mà giờ người ta ngỡ ngàng và tôi ngỡ ngàng nhìn lại... như một trò đùa...

Vô vàn những lý do để yêu... vô vàn những điều.... ko thể nào giải thích nổi....

- Anh luôn nghĩ về em như một thiên thần... mà em thì chẳng bao giờ đựơc làm thiên thần dù em rất muốn!

Câu nói ấy kéo tôi về thực tại.... giữa ly cafe nóng và ánh mắt cô ấy nồng nàn....Nhìn thấy tôi ngước lên, cô ấy cười....Cô ấy lại tiếp tục nói nhiều, lại tiếp tục độc thoại về những điều mà tôi ko mấy hiểu...

Chúng tôi đứng dậy... bước ra khỏi quán cafe sơn màu đỏ úa nằm trên khu phố cổ.... Cô ấy muốn đi bộ... dạo quanh phố cổ.... Và nói nhỏ điều gì đó với anh chàng giữ xe của quán cafe.... Và sau đó, chúng tôi bước đi....

- Em luôn muốn ngủ với một ai....

Tôi ngạc nhiên:

- Ý em là gì vậy?

- À, em luôn muốn biết cảm giác bên một người con trai là như thế nào...

Cười...

- Anh à, muộn rồi, mình về đi...hehe...

Ngày hôm đó kết thúc như vậy! Cô ấy khó hiểu hơn trước hay là từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ hiểu cô ấy cả? Mấy ngày sau đó... cô ấy và tôi có nhắn tin qua lại như 2 người bạn... Vào một buổi chiều, tôi nhận được tin nhắn của cô ấy: " Anh à, em muốn đến khách sạn và ngủ với anh!"...Tôi cảm thấy sợ, sợ cái sự thay đổi lạ lùng ko báo trước của người con gái bí hiểm mà tôi yêu....

Chúng tôi gặp nhau ở quán cafe sơn màu đỏ úa....Tôi hỏi cô ấy, cô ấy chỉ cười... và... tôi từ chối... lời mời của cô ấy... khách sạn và cái hiìn dung mênh mông, được nằm cạnh người mà mình yêu thương nhất.... nhưng ko phải là bí mật và lạ lùng... phi lý và bỗng chốc như thế này....Chúng tôi quyết định ko liên lạc với nhau nữa...

Một tháng sau, tôi nhận được một tin nhắn khác: " Anh à, vào bệnh viện thăm em!"

Tôi vội vã vào viện... căn phòng đầy mùi thuốc sát trùng và những tấm ga màu trằng, cô ấy ngồi dựa lưng vào tường và nhìn ra cửa sổ.... ánh mắt xa xăm.... ko quay lại nhìn tôi khi tôi bước vào:

- Thế là em ko được ngủ đứng nữa rồi.... vì em ko còn sức để mà đứng nữa....

Tôi lại gần, nắm tay cô ấy chặt lắm, cô ấy nhìn xuống đôi bàn tay tôi và cười... nhẹ nhàng... cô ấy nói:

- Em yêu anh lắm!

- Anh cũng thế, em biết điều đó mà...

Cô ấy, một tay nắm chặt bàn tay tôi... một tay khẽ đưa lên che miệng tôi như muốn nói...." anh đừng nói nữa..."

- Mai anh lại đến nhé!

- Uh, ngày nào anh cũng sẽ đến mà....

- Và đừng hỏi gì bác sĩ cả...

- Nhưng...

- Anh hứa đi...

-Uh, anh hứa...

Hôm sau tôi đến, lúc đó cô ấy đang đứng bên cửa sổ, dường như cố gắng lắm để đứng vững.... Nhìn cô ấy yếu ớt mà tôi xót xa nhiều, tôi muốn hỏi bác sĩ rằng người tôi yêu bị làm sao vậy... nhưng tôi đã lỡ hứa mất rồi...

- Anh ko muốn hỏi nhưng.... anh lo lắm... em bị sao vậy... nhìn em yếu quá

- Hì, em sắp khỏi rồi mà, em vừa mổ xong, nên yếu vậy đấy!

Câu trả lời ấy làm tôi yên tâm hơn đôi chút.... Và nụ cười ấy làm tôi hạnh phúc hơn rất nhiều....

- Anh hay mắng em vì em ngủ đứng....

- Uh, nhưng nhìn em lúc đấy, rất đáng yêu!

- Em kể cho anh một câu chuyện... và anh chỉ được nghe thôi nhé!

-Uh, em kể đi!

- Hồi em học cấp 2, gần nhà em có một cô, hơn em mười mấy tuổi....

-Uh...

- Nào, anh đừng "uh" nữa, để em kể chứ!

-Được rồi, hehe, anh xin lỗi!

-Em với cô ấy, chơi rất thân và rất hợp nhau. Em hay tâm sự với cô ấy, cô ấy ko có chồng, sống 1 mình nữa....Và cô ấy cũng hay sang nhà em chơi lắm. Năm em học lớp 8, lần đầu tiên, em bị cái đó của con gái...

- Cái đó là cái gì?

- Kinh nguyệt ấy!

- Oh... uh!

- Nhà em chẳng có ai cả, mà em cũng chẳng biết làm thế nào.... Em gọi cô ý sang, nhờ giúp em....vì lúc đó, mới lớp 8 mà.... ko hiểu chuyện gì cả....cô ấy nói em phải nằm xuống, cứ ngủ đi, thì máu sẽ ko chảy nữa.... Và...

Rồi nước mắt người yêu tôi bắt đầu chảy... cô ấy nghẹn lại chẳng nói ra lời... ôm chặt tôi... ôm chặt lắm....

- Cô ta cưỡng hiếp em anh ạ!

Tôi shock! Theo bản năng tôi đẩy vòng tay người tôi yêu ra.... trong vài giây định thần... tôi ôm cô ấy vào lòng và cùng khóc với cô ấy... Cảm giác kinh tởm cái người đàn bà kia vô cùng, nèn lên tận trí óc tôi.... Còn người tôi yêu thì vẫn nức nở.... nước mắt lăn dài trên áo tôi...

- Em có thói quen ngủ đứng vì em sợ.... Vì có lần cô ta nói rằng nhìn em nằm ngủ đẹp lắm....Mỗi lần nằm xuống em đều nhớ tới khuôn mặt đáng sợ ấy... Từ đó, lúc nào em cũng.... ngủ đứng... hoặc ngủ ngồi... ở nhà cũng vậy... vì em sợ...em nằm xuống...em sẽ lại....

Ôm tôi chặt hơn... nước mắt cô ấy tràn ra nhiều hơn....

- Em ko biết con gái có thể làm chuyện đáng sợ vậy... Rồi em nói với mẹ.... rồi mẹ ko tin em.... mẹ nói em bị điên.... xấu hổ vì em điên... ko ngờ em có thể bịa đặt ra điều kinh tởm đó...và tất cả... đều ghét em anh ạ...

Tại sao cuộc sống lại bất công như vậy? Tại sao cô ấy lại phải chịu ngần đó nỗi dầy vò khi còn quá bé nhỏ?

- Rồi em phải lén lút mỗi khi đi học, tránh cô ta, cho đến ngày... cô ta chuyển nhà đi vì lý do gì em cũng ko rõ và chẳng muốn biết nữa.... em đã phải chịu đựng 3 năm liền lớn lên với ánh nhìn như mình là người điên của bố mẹ....

-Nín đi, anh ở đây.... anh yêu em! Dù thế nào chăng nữa....

Cô ấy vẫn khóc

- Em tưởng mọi việc đã kết thúc.... Em đã cố quên... em đã cố yêu... cố ngủ nằm...

Cô ấy dừng lại 1 chút...

- Cho đến khi.... người yêu em... đến nhà....bà giúp việc mở cửa.... anh ta lên phòng.. lúc em đang nằm ngủ... và....ngủ với em.... em muốn cưỡng lại.... nhưng... em nghĩ....phải làm quen.... với đàn ông...

Tôi cảm thấy như ngàn nhát dao đâm vào ngực

- Rồi anh ta... nói.... sau khi đã xong xuôi.... rằng.... "ko ngờ em đã mất trinh rồi! Anh ko muốn yêu một người ko đoan chính!".... và.... anh ta bỏ em...

Thằng khốn nạn! Tôi kinh tởm loại đàn ông ấy! Tôi thề, xin thề rằng tôi chỉ muốn giết chết hắn ngay lúc ấy...

- Em im lặng.... và thế là chia tay.... em lại... ngủ đứng.... ngủ ngồi... vì em sợ... em ko dám.... nằm nữa....nằm.... em sẽ chẳng thể chống cự... em sợ....

Tôi vuốt nhẹ những giọt nước mắt lăn trên má cô ấy, và hôn vào đôi môi đang run rẩy vì sợ hãi... những chuyện mà cô ấy phải trải qua, thật quá kinh khủng....

- Rồi.... em đã gặp anh.... anh đã yêu em khác hắn yêu em....anh đã chấp nhận em ... ko giống người ta phủ nhận em...

Tôi muốn nói với cô ấy rằng, tôi cũng chỉ là một thằng tồi mà thôi, và nhờ cô ấy, tôi mới nên người, mới có thể thay đổi để làm người... và tôi mới phải là người cần phải cám ơn chúa trời vì được gặp cô ấy trong đời...ằng tôi yêu cô ấy biết nhường nào.... yêu và đau xót biết bao ... căm hận những kẻ reo nỗi sợ hãi và ám ảnh lên suốt cuộc đời cô ấy....

- Anh ko quan tâm những chuyện đó, anh căm ghét những kẻ đã làm em tổn thương... anh yêu em... anh thề là anh yêu em... và anh sẽ ko để cho em phải buồn nữa đâu....

Cô ấy lấy tay gạt nước mắt ở 2 khoé mi... rồi cười nhẹ nhàng....

- Em biết mà...Nhưng anh có thể hứa với em một điều được ko?

- Uhmmm... em nói đi...

- Hai ngày tới, anh đừng vào bệnh viện nhé...

-Tại sao?

- Đi mà, và đừng hỏi gì cả!

-Uh!

Chông chênh!

Thế giới trước mắt tôi dường như sụp đổ.... cô ấy đã ra đi mà ko để cho tôi nhìn lần cuối...ra đi lặng lẽ.... ra đi âm thầm... ra di bất ngờ và ra đi đau đớn....

- Những người bị "nhiễm trùng huyết" rất khó sống... cô ấy đã chiến đấu đến cùng... và cô ấy biết....

Bác sĩ nói với tôi như vậy.... Cô ấy ko có đám tang... ko bạn bè....vì dường như chẳng ai biết cô ấy bệnh... và cha mẹ cô ấy... cũng chẳng thấy xót thương gì... cô ấy ra đi như vậy đấy... sống đau đớn và chết chua xót...

Một bầu trời đêm bao trùm tôi....

- Cô ấy đã tặng mắt cho một người.... cách đây 2 ngày.... chúng tôi làm phẫu thuật....
Bệnh viện đã lo tang lễ cho cô ấy....

Tôi lặng lẽ đứng nhìn từ xa... đôi mắt người con gái đã làm thay đổi cuộc đời tôi....ánh nhìn xa xăm một thời vẫn còn nguyên vẹn đó....

Một bức thư với những dòng chữ mất nét run rẩy và ngắn ngủn:

"Anh là người duy nhất yêu em! Em đã nghĩ là em sẽ khỏi! Em đã nghĩ là em sẽ thắng! Em chỉ muốn chia tay cho đến ngày em chiến thắng bênh tật và chiến thắng nỗi sợ hãi trong em... em sẽ lại gặp anh.... Nhưng em nhận ra rằng... em ko thể... em chỉ có thể chiến thắng nỗi sợ hãi mà thôi.... em đã hết sợ rồi, vì em biết anh yêu em... khát khao ấy đã cho em sức mạnh... để... gặp lại anh thêm lần nữa....... em muốn anh biết.....Anh là người DUY NHẤT em yêu!"

Thứ Bảy, 29 tháng 5, 2010

Bản chất của thành công

Đã bao giờ bạn tự hỏi thành công là gì mà bao kẻ bỏ cả cuộc đời mình theo đuổi? Phải chăng đó là kết quả hoàn hảo trong công việc, sự chính xác đến từng chi tiết? Hay đó là cách nói khác của từ thành đạt, nghĩa là có được một cuộc sống giàu sang, được mọi người nể phục? Vậy thì bạn hãy dành chút thời gian để lặng mình suy ngẫm. Cuộc sống sẽ chỉ cho bạn có những người đạt được thành công theo một cách giản dị đến bất ngờ.
Thành công là khi bố và con trai có dũng khí bước vào bếp, nấu những món ăn mẹ thích nhân ngày 8-3. Món canh có thể hơi mặn, món cá sốt đáng lẽ phải có màu đỏ sậm thì lại ngả sang màu… đen cháy. Nhưng nhìn mâm cơm, mẹ vẫn cười. Bởi vì hai bố con không thể thành công trên “chiến trường” bếp núc, nhưng lại thành công khi tặng mẹ “đoá hồng” của tình yêu. Một món quà ý nghĩa hơn cả những món quà quý giá, hạnh phúc ấy long lanh in trong mắt mẹ.

Thành công còn là hình ảnh một cậu bé bị dị tật ở chân, không bao giờ đi lại bình thường được. Từ nhỏ cậu đã nuôi ước mơ trở thành cầu thủ bóng đá. Sau bao nỗ lực khổ luyện, cậu bé trở thành cầu thủ dự bị trong một đội bóng nhỏ, và chưa bao giờ được chính thức ra sân. Nhưng đó không phải là thất bại. Trái lại, thành công đã nở hoa khi cậu bé năm xưa, với bao nghị lực và quyết tâm, đã chiến thắng hoàn cảnh để theo đuổi ước mơ từ ngày thơ bé. Thành công ấy, liệu có mấy người đạt được?

Sau mỗi mùa thi đại học, có bao “sĩ tử” buồn rầu khi biết mình trở thành “tử sĩ”. Hai bảy điểm, cao thật đấy. Nhưng cao mà làm gì khi NV1 lấy tới hai bảy phẩy năm? Đó thật ra không phải là thất bại, chỉ là khi thành công - bị - trì - hoãn mà thôi. Cuộc sống vẫn chào đón họ với NV2, NV3. Quan trọng là họ đã nỗ lực hết sức để khẳng định mình. Đó là ý nghĩa vẹn nguyên của các kỳ thi, và cũng là bản chất của thành công.

Ngày còn nhỏ, tôi đã được đọc một câu chuyện rất xúc động. Chuyện kể về một cậu bé nghèo với bài văn tả lại mẹ - người phụ nữ đã che chở cuộc đời em. Cậu bé viết về một người mẹ với mái tóc pha sương, với đôi bàn tay ram ráp nhăn nheo nhưng dịu hiền và ấm áp. Cậu kết luận rằng: bà ngoại là người mẹ - người phụ nữ đã nâng đỡ em trong suốt hành trình của cuộc đời. Bài văn lạc đề, phải về nhà viết lại. Nhưng đó mới chính là một tác phẩm thành công, bởi ở đó chất chứa tình yêu thương của đứa cháu mồ côi dành cho bà ngoại. Liệu có thành công nào, tình cảm nào thiêng liêng hơn thế?

Nhiều năm trước, báo chí từng vinh danh một cậu học trò nghèo thi đậu đại học với vị trí thủ khoa. Đối với cậu, đó là một thành công lớn. Nhưng có một thành công khác, lặng thầm mà lớn lao, đó là chiến thắng của một người cha gần 20 năm trời đạp xích lô nuôi con ăn học. Bao niềm tin và hi vọng hiện lên trên gương mặt vốn đã chịu nhiều khắc khổ. Và ngày con trai đậu đại học cũng là ngày tốt nghiệp khoá - học - của - một - người - cha.

Tôi biết có một nữ sinh tốt nghiệp đại học với tấm bằng loại ưu gần hai mươi năm trước. Với tài năng của mình, cô có thể gặt hái thành công trên con đường sự nghiệp và danh vọng. Nhưng cô sinh viên năm ấy đã chấp nhận hi sinh những cơ hội của đời mình để trở thành một người vợ đảm đang, một người mẹ dịu hiền của hai cô công chúa nhỏ. Cho tới bây giờ, khi đã là một phụ nữ trung niên, Người vẫn nói với tôi rằng: “Chăm sóc bố và hai con chu đáo, đối với mẹ đã là một thành công lớn”. Mỗi khi nghe câu nói ấy, tôi lại rơi nước mắt. Gia đình là hạnh phúc, là thành quả đẹp đẽ của đời mẹ, và chúng tôi phải cảm ơn mẹ vì điều đó.

Con người luôn khát khao thành công, nhưng mù quáng theo đuổi thành công thì thật là vô nghĩa. Bạn muốn mình giàu có, muốn trở thành tỷ phú như Bill Gates? Vậy thì hãy gấp đồng tiền một cách cẩn thận rồi trao nó cho bà cụ ăn xin bên đường. Với việc làm đẹp đẽ ấy, bạn sẽ cho mọi người hiểu được bạn không chỉ giàu có về vật chất mà còn giàu có tâm hồn. Khi đó, bạn đã thực sự thành công.

Cũng có khi bạn ước mơ thành công sẽ đến với mình như đến với Abramovich - ông chủ của đội bóng toàn những ngôi sao? Thành công chẳng ở đâu xa, chỉ cần bạn dành thời gian chăm sóc cho “đội bóng” của gia đình bạn. Ở đó, bạn nhận được tình yêu thương vô bờ bến, thứ mà Abramovich không nhận lại được từ những cầu thủ của ông ta. Thành công đến với mọi người một cách giản dị và ngọt ngào như thế!

Bạn được sinh ra, đó là một thành công vĩ đại của cha và mẹ. Trách nhiệm của bạn là phải gìn giữ cho vẻ đẹp hoàn thiện của thành công ấy. Đừng bao giờ ủ ê nghĩ rằng cuộc sống là một chuỗi của thất bại, bởi như một giáo sư người Anh từng nói: “Cuộc sống này không có thất bại, có chăng là cách chúng ta nhìn nhận mọi việc mà thôi”. Còn đối với tôi, thành công là khi ai đó đọc được bài viết nhỏ này. Có thể sẽ chẳng được điểm cao, nhưng gửi gắm được những suy nghĩ của mình vào trang viết, với tôi, đó là một thành công.
.........
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Tại sao con gái nhõng nhẽo

Nhiều khi bạn cũng không hiểu tại sao, chỉ biết rằng "con gái là chúa nhõng nhẽo". Lý do của nàng đây, hãy tìm hiểu để có "chiến thuật" rõ ràng cho từng tình huống cụ thể
"Thích được quan tâm, được chiều chuộng"
Trong bất cứ "ngày tháng nào", khi nàng muốn người yêu quan tâm đến mình nhiều hơn và có thể phản ứng với vẻ âu yếm, nũng nịu kèm theo những lời thỏ thẻ dễ thương..."Anh có thể ôm em thật chặt không?". Trường hợp này, tốt hơn hết bạn hãy "bảo sao thì làm vậy" vì lúc này trái tim của bạn "rung rinh" gần muốn rụng, không cần suy nghĩ.

"Nhõng nhẽo có phần nào giúp gia tăng vẻ nữ tính của con gái"
Ngay từ thời bé thơ, khi muốn đòi bố mẹ mua cho con búp bê xinh xắn trong cửa hàng, vũ khí bí mật của con gái là "nhõng nhẽo" và bố mẹ sẽ chiều lòng. Vì thế, khi đã trưởng thành và có mối quan hệ yêu đương, các nàng cũng rất hay dùng chiêu này để hạ gục bạn trai, đặc biệt trong giai đoạn đầu. Gặp phải những lúc như thế, cách tốt nhất, bạn hãy cố gắng nghe vậy, không nên tranh cãi, cũng không hành động.

"Đòi mua cái này, cái nọ"
Con gái có thể dành cả ngày để đi mua sắm. Nói một cách khác nàng có thể đi tới, đi lui, đi xuôi, đi ngược...gần hàng chục shop giày dép mới mua được đôi giày vừa ý. Ví dụ như nàng nhõng nhẽo bắt bạn tháp tùng và sau đó từ miệng các cô gái đang yêu phát ra những câu nói phụng phịu "Em không thích cái này đâu","Em muốn cái kia cơ"...Tình huống này, thực sự bạn hãy rút lui để nàng lại một mình.

"Nhõng nhẽo để vuốt ve, xin lỗi"
Không như con trai, con gái có thể nhõng nhẽo để vuốt ve, xin lỗi. Ví dụ người con gái xin lỗi một cách nũng nịu ... " Đừng giận em mà ...". Trong trường hợp này, bạn hãy để nàng nói ra hết mọi chuyện. Điều quan trọng là bạn phải "luôn luôn lắng nghe", còn có thực sự "thấu hiểu" không là chuyện khác!

"Nhõng nhẽo khi cần sự giúp đỡ"
Chẳng hạn, nàng muốn mở một cái lọ nhưng nắp chặt quá không mở được, nàng chỉ cần nũng nịu: "Anh khoẻ tay mở hộ em cái". Đã là đấng nam nhi "chi chí" bạn hảy vui vẻ mở nhoay nhoáy để chứng tỏ là nàng rất cần đến bạn.
............
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Lời tỏ tình thầm kín

Em không phải mối tình đầu của anh, nhưng cho đến giờ phút này anh biết mình đã gặp một người mà cả cuộc đời này anh sẽ ở bên. Em đã mang đến cho anh những giây phút tuyệt vời nhất, đã cho anh tất cả cảm giác của tình yêu, đau khổ vui sướng và hạnh phúc… Cám ơn em nhiều.
Em à, anh đang buồn và nhớ em lắm, em biết không? Chuyện chẳng có gì nhưng sao anh thấy em cứ như đang dần xa anh? Em có quá nhiều cơ hội bên người ta, người mà gia đình em giới thiệu. Anh phải làm sao để giữ em bên mình, phải làm sao để em cho anh thấy anh là người đàn ông duy nhất trên đời này của em? Thực thế hay là do anh đã nghĩ quá nhiều, em nhỉ?

Em không phải mối tình đầu của anh, nhưng cho đến giờ phút này anh biết mình đã gặp một người mà cả cuộc đời này anh sẽ ở bên. Em đã mang đến cho anh những giây phút tuyệt vời nhất, đã cho anh tất cả cảm giác của tình yêu, đau khổ vui sướng và hạnh phúc… Cám ơn em nhiều.

Em từng nói em cần thời gian để kiểm nghiệm lại tình cảm của mình. Anh cũng là người ích kỷ trong tình yêu. Nhưng anh không cho phép mình cố giữ một người chưa thực sự yêu anh. Đọc tin nhắn của em, anh biết mình phải làm gì rồi em ạ, anh không muốn mất em, mất người con gái anh yêu thương đến thế! Không một ai và không có gì có thể kéo em khỏi anh nữa. Xin em hãy tin anh, anh nhớ và yêu em vô vàn…

Có thể anh đã không đủ tự tin để giữ em, đó là bởi anh lo lắng em có sẵn sàng ở bên anh cả đời không? Có thể anh đã sai lầm khi để em chọn lựa, đó là bởi cách ghen tuông đến dại dột của anh? Sợ mất em, anh mới thấm hiểu, mới biết rằng mình cần em. Anh cũng biết nếu để mất em đó sẽ là nỗi đau cả đời anh phải ân hận. Em à, hãy vì những vui buồn bên anh, hãy vì niềm tin vào tình yêu của anh và hãy vì tất cả tình cảm chúng mình dành cho nhau mà ở bên anh mãi nhé…

Đến giờ anh đã biết không một ai có thể làm em vui vẻ như anh đâu. Anh đã biết sẽ chẳng có ai kể những câu chuyện cười hằng đêm cho em như anh đâu và cũng chẳng ai đem lại niềm hạnh phúc hay nỗi buồn đến ngọt ngào tới cho em được như anh đâu… Yêu em ngàn lần, em của anh!

Chúng mình đã nói với nhau, gia đình không phải là điều quyết định, cái quan trọng là ở bản thân hai đứa. Viết những dòng trên khi anh cảm nhận được nỗi buồn day dứt, sự lo lắng mất em. Khi anh bình tĩnh hơn anh đã quyết định sẽ bên em, bảo vệ và che chở cho em. Em là người phụ nữ mà anh không thể thiếu, không có em, anh như người vô cảm! Thêm một lần nữa và mãi mãi nhé, hãy cho anh biết đến sự nhớ nhung yêu đương, niềm hạnh phúc vô bờ và hơi ấm nồng nàn trong em…

Có lẽ em không đọc báo này nên chẳng bao giờ em biết được những điều anh muốn nói. Vậy mà anh lại hy vọng một ai đó hoặc biết đâu vô tình em đọc những dòng tâm sự từ đáy lòng anh thì em ạ. Hãy coi như đây là một lời tỏ tình thầm kín của anh, và hãy coi như đây là một cách mà anh muốn tất cả mọi người đều biết anh sẽ giữ em bên mình mãi mãi...!
............
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Hãy luôn là người chủ động nhé anh!

Anh chạy đến ôm em, một cái ôm khiến em thật bất ngờ. Bất ngờ bởi đây là cái ôm đầu tiên an dành cho em trong suốt hai tháng chúng mình yêu nhau... và em cảm thấy thật hạnh phúc!
Anh là một con người đáng yêu nhưng lại nhút nhát trong chuyện tình cảm. Nhưng em lại thích anh ở điểm đó, thật lạ anh nhỉ? Trong tính yêu với anh, em luôn là người chủ động tất cả! Em nói thích anh và anh cũng chẳng ngạc nhiên khi anh đáp lại tính cảm đó. Đơn giản vì anh nhút nhát như vậy, sao có thể nói ra điều đó với em chứ? Cuộc đi chơi đầu tiên của chúng mình đối với em thật thú vị, một tối trung thu nhộn nhịp, bạn bè xung quanh thì á ồ ầm cả lên khi biết chuyện của chúng mình. Rồi đột nhiên em bị trượt chân và bám vội vào cánh tay anh. Sau đó là đến cái nắm tay ngọt ngào mà em lại là người chủ động. Không hiểu sao lúc đó em lại muốn nắm tay anh đến thể! Cảm giác đó mới ấm áp làm sao!

Những buổi đi chơi sau đó, em luôn là người quyết định địa điểm chứ không phải là anh. Anh bảo em muốn đi đâu cũng được, miền là em thích và anh sẽ theo ý của anh. Rồi cả những lúc em mè nheo anh mua cho thứ này thứ kia, đồi anh cho đi theo những buổi tụ tập bạn của anh. Anh cũng luôn vui vẻ gật đầu.

Thật sự là em thấy rất hạnh phúc và hãnh diện với bạn bè vì có một chàng người yêu rất biết "nghe lời" mình. Là con gái ai chả muốn thế đúng không anh? Nhưng chỉ có một điều khiến em phải suy nghĩ! Tại sao anh chưa một lần ôm em, hay đơn giản chỉ là một cái nắm tay chủ động từ phía anh vậy? Dù biết sự nhút nhát của anh, nhưng đã gần hai tháng rồi, chả lẽ anh không thể cho em một cử chỉ yêu thương được sao? Anh có biết em cần lắm một cái ôm của anh, em cần được che chở trong vòng anh ấm áp của người bạn trai như bao người con gái khác không?

Nhiều khi em tự hỏi thật sự là anh có thích em không? Anh dành sự quan tâm cho em nhưng đã bao giờ anh làm một hành động gì làm am ấm lòng và yên tâm chưa? Những điều đó cứ lẫn lộn trong tâm trí em, làm em cảm thấy thật sai lầm khi thích một người như anh... Có lõ chia tay là giải pháp hợp lý nhất, em cảm thấy thật mệt mỏi trong chờ dợi "cái sự chủ động" đó!
Hẹn anh trên con đường trải đầy lá vàng, bầu trời đượm một màu buồn như mắt em vậy! Em quyết định nói tất cả những điều mình giữ trong lòng bấy lâu với anh, em khóc, những giọt nước mắt như tiếc mọt điều gì đó! "Mình chia tay đi anh!". Em nói rồi bước đi vội vã...

Bất chợt một bàn tay giữ em lại, một bàn tay ấm áp vô cùng... Rồi em được ôm trọn vào lòng. Là anh, anh đã kéo em lại, ôm em và nói những lờ yêu thương mà từ bấy lâu nay anh giữ. Anh thổn thức: "Em à, thực sự anh rất yêu em, anh không muốn làm em buồn! Rất nhiều lúc anh muốn ôm em vào lòng, nắm đôi tay bé nhỏ của em nhưng vì nhút nát nên anh không thể. Nhưng bây giờ anh khong thể để mất em được, anh xin lỗi vì đã không làm điều này sớm hơn. Anh yêu em".
Giờ đây, em khóc, nhưng là những giọt nước mắt hạnh phúc trong vòng tay anh! Vậy là em đã có anh thật sự rồi...
Từ nay hãy luôn là người chủ động anh nhé!
........
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Hãy thử một lần nhìn lại

Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở một vị trí rất bình thường trong trái tim bạn. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì, bạn mới thấy điều đó là quan trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa. Bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư?
KHI CÒN NHỎ...
Bạn sẵn sàng nhường nhiều thứ lớn hơn cái kẹo cho đứa bạn ngồi cùng bàn nhưng đôi khi lại tranh giành đến đánh nhau với đứa em chỉ vì một chỗ ngồi.
Bạn rất vui khi nhận trực nhật giùm cô bạn trong lớp nhưng lại luôn phân bì công việc dọn dẹp nhà cửa với đứa em ở nhà.

Bạn có thể hăng hái làm một đầu bếp "siêu hạng" trong chuyến cắm trại dã ngoại của lớp nhưng lại không nhấc nổi tay chân vào bếp nhặt rau giúp mẹ. Bạn xem đó là việc đương nhiên mẹ phải làm.
Bạn sẵn sàng bỏ ra hàng giờ đồng hồ trong tiệm điện tử và "chỉ bảo" cho những tên "đệ tử" với những game phức tạp nhưng lại không có lấy một phút để giảng bài cho các em của mình.

Bạn luôn nhớ chúc mừng và tặng quà các cô bạn gái nhân dịp sinh nhật, ngày 8-3 nhưng lại quên mất rằng bạn còn có một người phụ nữ khác quan trọng hơn rất nhiều, đó là mẹ.
Bạn thường sa sầm mặt mày, thậm chí còn nổi xung lên chỉ vì những lời trách cứ, răn dạy của cha mẹ, dù đúng nhưng sau đó bạn lại quên ngay như chưa từng được nghe.

Bạn đã từng lưỡng lự mỗi khi xoa dầu cho mẹ khi mẹ cảm thấy mệt nhưng lại quên mất rằng mẹ đã từng thức thâu đêm để canh giấc ngủ cho bạn mỗi khi bạn "trái gió trở trời"...

KHI BẠN LỚN LÊN....
Bạn quá bận rộn với công việc, ngày nào cũng đến tối khuya mới về, ăn uống vội vàng rồi đi ngủ mà đôi lúc đã quên hỏi thăm mẹ vì đã chong đèn thức chờ cơm bạn.
Bạn đã từng khó chịu vì cha mẹ mình có lúc lẩn thẩn, "già hóa trẻ con" nhưng lại quên mất chính vì một phần vất vả sinh thành nuôi dưỡng bạn trưởng thành mà cha mẹ bạn mới "đi về hướng ngược lại" với bạn như vậy đấy.
Bạn thường không bao giờ để ý rằng những lúc bạn buồn bã, thất vọng hay thất bại, mẹ luôn ở bên cạnh, che chở, nâng đỡ bạn. Và dường như bạn cho rằng mỗi ngày việc bạn nhìn thấy mẹ là một điều hiển nhiên.

KHI BẠN RỜI XA GIA ĐÌNH
Bạn bắt đầu hiểu cha mẹ đã vất vả, khó nhọc thế nào để nuôi bạn khôn lớn.
Bạn hối hận vì đã cư xử không phải khi cha mẹ trách cứ mình.
Bạn nhận ra rằng đứa em bạn thật đáng yêu, xem ra nó không trẻ con một chút nào, khác hẳn với bạn.
Bạn cảm thấy tiếc nuối vì đã đánh mất biết bao phút giây sum họp đầm ấm của gia đình.
Bạn nhận ra mình thật vô tâm vì chưa bao giờ thực tâm giúp đỡ mẹ trong công việc gia đình.
Bạn có lúc sẽ nhận ra là mình đã sai khi đặt cha mẹ ra khỏi thế giới riêng của mình chỉ vì một suy nghĩ hết sức một chiều: "Cha mẹ không hiểu con!".

Chỉ khi bắt đầu làm cha, làm mẹ bạn mới thấu hiểu làm đấng sinh thành khó đến nhường nào. Khi những đứa con xinh xắn của bạn lớn lên, bạn mới thấy thật không dễ dàng để làm bạn với chúng. Và khi đã bước vào cuộc sống rồi, bạn mới hiểu sẽ rất khó có được những giây phút vui vầy cạnh những đứa em như xưa. Nhưng hình như tất cả đã muộn, cha mẹ bạn hoặc đã già, hoặc đã đi xa mãi mãi. Bạn không thể tìm lại được những năm tháng hạnh phúc ấy.

Có những lúc bạn vô tình đặt gia đình ở một vị trí rất bình thường trong trái tim bạn. Chỉ khi thật sự mất đi một điều gì, bạn mới thấy điều đó là quan trọng. Sẽ đến một ngày những giây phút bình dị nhất bên gia đình sẽ không còn nữa. Bạn ngoảnh đầu tiếc nuối ư? Sẽ không còn kịp! Bạn hãy dành nhiều thời gian cho gia đình hơn nữa, để yêu thương và cảm nhận đầy đủ những nhọc nhằn của mẹ, những nghiêm khắc của cha hay cái nhõng nhẽo của đứa em. Vì có thể một lúc nào đó, sẽ không còn thời gian để quay lại được nữa.
..........
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Trị giá hóa đơn bằng một ly sữa

Một cậu bé nghèo làm nghề bán hàng rong để kiếm tiền học. Một ngày nọ nhận thấy mình chỉ còn mỗi một hào mà bụng đang đói, cậu định bụng sẽ sang nhà kế bên xin một bữa ăn. Một phụ nữ đẹp ra mở cửa. Bối rối trước cuộc gặp gỡ không hẹn trước này thay vì ăn cậu xin uống. Người phụ nữ đoán ra cậu đang đói và mang đến cho cậu một ly sữa lớn. Cậu chầm chậm nhấp từng ngụm sữa rồi hỏi: “Cháu phải trả cho cô bao nhiêu ạ?"
Người phụ nữ trả lời: "Cháu không nợ cô cái gì cả. Mẹ cô đã dạy không bao giờ nhận tiền trả cho lòng tốt".

Cậu bé cảm kích đáp: “Cháu sẽ cám ơn cô từ sâu thẳm trái tim cháu". Khi ra đi cậu cảm thấy khoẻ khoắn hơn và niềm tin của cậu vào con người cũng mãnh liệt hơn. Trước đó cậu gần như muốn đầu hàng trước số phận.

Nhiều năm sau đó người phụ nữ bị ốm nặng. Các bác sĩ địa phương đều bó tay. Họ chuyển bà đến một thành phố lớn và tiến sĩ Howard Kelly được mời đến tham vấn. Khi ông nghe tên thị trấn nơi người phụ nữ ở, một tia sáng ánh lên trong mắt ông. Ngay lập tức ông khoác áo choàng và đi tới phòng bệnh người phụ nữ.

Ông nhận ra được ngay ân nhân của mình năm xưa. Quay về phòng hội chuẩn, ông quyết định dốc hết sức để cứu bệnh nhân này. Và cuối cùng nỗ lực của ông đã được đền đáp.

Tiến sĩ Howard Kelly đề nghị phòng y vụ chuyển cho ông hoá đơn viện phí của ân nhân. Ông viết vài chữ bên lề của tờ hoá đơn và cho chuyển nó đến người phụ nữ. Bà nhìn tờ hoá đơn và biết rằng sẽ phải thanh toán nó hết đời mới xong. Bỗng nhiên có cái gì đó khiến bà chú ý và bà đọc những dòng chữ này:

"Trị giá hoá đơn bằng một ly sữa."
...........
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Sự tích một cái tên

Ngày xửa ngày xưa, có một cô sinh viên mơ mộng ấp ủ mãi giấc mơ về một bạch mã hoàng tử đẹp trai, học giỏi, văn võ song toàn... Xinh xắn, thông minh, được nhiều người đeo đuổi, cô có khá nhiều cơ hội để lựa chọn. Nhưng khi yêu rồi, cô mới biết, từ giấc mơ tới hiện thực là một khoảng cách vời vợi. Những chàng giỏi giang cô quen biết thì hãnh tiến, xem tình yêu như thứ gia vị cộng thêm sau tiền tài, công danh, địa vị. Những chàng lãng mạn thì ham chơi, tối ngày lơ lửng như người trên mây. Rốt cuộc, cô cứ như con cá cảnh, lửng lơ trong những mối quan hệ yêu đương nhàn nhạt, ít xúc cảm.



Mỗi lần thất vọng chuyện yêu đương, cô hay kể cho anh nghe. Anh hay mắng cô là đứa bướng bỉnh, khó tính và quá cầu toàn. Anh còn vẽ ra cho cô một tương lai... xám xịt, về cái ngày cô sẽ ế mốc ế meo không ai thèm rước, nếu không chịu thay đổi. Kệ, cô chẳng thèm.

Dần dà cô nhận ra, ở bên anh thật dễ chịu. Bên anh, cô có thể nói cười thoải mái, chẳng phải khép nép giữ gìn ý tứ. Cô có thể vòi vĩnh đòi ăn đủ thứ mà chẳng bận lòng đóng vai yểu điệu thục nữ. Bạn cô bảo, trong tiểu thuyết diễm tình, những mối quan hệ anh em kết nghĩa thường kết thúc bằng... đám cưới. Cô không quá khờ để không biết điều đó. Nhưng cô biết rằng, anh quá xa với hình mẫu lý tưởng của cô. Anh không lãng mạn, chẳng đẹp trai. Chỉ mỗi ý nghĩ phải cúi xuống để hôn anh cũng khiến cô buồn cười. Anh còn nghèo nữa. Anh chỉ là quân sư của cô thôi – điều này cả anh và cô đều biết.





Năm cuối đại học, hai tháng đi thực tập, ở bên "bạch mã hoàng tử" mà cô cứ thấy nhớ anh. Nhớ những buổi trò chuyện vui vẻ của hai anh em. Nhớ cái cách anh cốc đầu cô mỗi khi cô bướng bỉnh. Nhớ cái cách anh ân cần dặn dò, chỉ bảo.... Những tình cảm đó làm cô bối rối. Bạn cô viết thư kể chuyện anh: "Mi làm chi mà anh ấy ngơ ngẩn như mất hồn". Bạch mã hoàng tử cũng khó chịu ra mặt khi thấy cô thờ ơ và lặng lẽ, dù cô luôn cố gắng khỏa lấp.

Hết đợt thực tập, trở về trường đại học, cô thấy lòng nhẹ nhõm khi gặp anh. Bận rộn cho kỳ thi tốt nghiệp, những cảm xúc chưa định hình của cô tạm thời lắng xuống. Anh vẫn thế, nhẹ nhàng, quan tâm và chia sẻ.

Ngày cuối cùng ở Huế, lớp cô đi dã ngoại ở Thuận An. Giã biệt quãng đời sinh viên tươi đẹp, ai cũng hát hò, đùa giỡn hết mình. Không khí lặng đi khi anh ôm đàn, miên man: "Ngày mai em đi, biển nhớ tên em gọi về...". Không biết tại không khí của buổi chia tay, hay vì điều gì khác, mà trong cô đầy ứ cảm giác mất mát. Rồi không biết bằng cách nào đó, cô thấy tay mình... trong tay anh. Nụ hôn đầu tiên mằn mặn vị biển, rụt rè và ấm áp. Không ai nói gì thêm trước viễn cảnh chia lìa đã nhìn thấy trước, bởi cô biết mình không chọn anh làm bến đỗ. Cô vẫn còn mơ về một tình yêu lý tưởng để có thể hết lòng sống chết vì nó – và anh hiểu điều đó.

Tiễn cô về ký túc xá, anh thầm thì: " Sau này, anh sẽ đặt tên con anh là Thuận An". Cô nhớ, hôm đó mắt anh cháy bỏng, nồng nàn...

*

Giống như những kết thúc có hậu trong cổ tích, giờ cô đã là... vợ anh. Cô sinh cho anh một nhóc con giống hệt bố và có tính tình thuần hậu như cái tên: Thuận An. Những ngày mới đi học, nhóc ta luôn mếu máo đòi đổi tên vì "Tên gì mà toàn bị cô bắt ngồi bàn đầu, chẳng cọp-pi được.". Lớn lên một chút, cô nhóc tròn mắt thú vị khi lai lịch cái tên của mình được tiết lộ.

Giờ thì cô nhỏ thích cái tên của mình đến đỗi khoái chí kể cho bạn bè nghe thiên tình sử của ba mẹ chẳng chút ngại ngùng. Lũ bạn nhao nhao ý kiến: "Lỡ mai mốt tui hun trong công viên thì phải đặt tên con là... Công Viên hả.". Nói vậy thôi, chứ cô biết, bọn nó đang nghĩ giống cô – rằng những cái tên lưu dấu kỷ niệm của ba mẹ luôn là những cái tên thật đẹp.
.............
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Bảy Cánh Hoa Vàng

Chiếc tủ của những phép màu trên tiên giới bấy lâu nay vẫn còn khóa kín. Bao nhiêu mây trắng đã trôi qua, rồi biết bao nhiêu mây xanh, mây hồng, mây cam, mây tím..., nói chung là đủ loại mây cũng đã trôi qua. Vậy mà chiếc tủ của những phép màu vẫn khóa kín.


Chiếc tủ thật ra chẳng cần khóa lại thì cũng không ai lấy trộm làm gì, vì trên tiên giới thì làm gì có kẻ trộm, và những kẻ trộm cũng chẳng bao giờ được sống chung với những nàng tiên. Cho nên, chiếc khóa của chiếc tủ đựng phép màu là một bông cúc vàng xinh đẹp. Nghe nói, bông cúc vàng này được lấy từ vườn hoa của bà tiên Mùa Xuân. Hoa thiên đình trồng trăm năm mới nở, kết tụ bao nhiêu hương thơm đất trời nên rất khó tàn phai. Bông cúc vàng nhìn rất mỏng manh gắn hờ trên mép cánh cửa, tưởng chừng như không có một tác dụng nào, nhưng thực ra đây là một bông hoa rất kỳ diệu. Bất cứ ai đến gần, những bông hoa tiên sẽ rực lên những ánh sáng ngũ sắc, làm chóa mắt người có ý định mở tủ ăn cắp những phép màu. Đó là nói đến sự công hiệu của bông cúc vàng kỳ diệu, chứ thực ra các vị tiên cần gì phép thuật. Họ sống với nhau thật thà, hồn nhiên và không hề nghĩ rằng mình sẽ dùng phép thuật để tạo ra lợi lộc cho bản thân.

Highslide JS


Thế rồi một ngày chiếc tủ đựng phép màu được mở ra. Đó là một ngày cuối năm, vị Chúa Tiên bỗng sực nhớ là bao ngàn năm nay những phép tiên kia không hề được dùng tới. Chúa Tiên bỗng lo ngại là với khoảng thời gian dài dằng dặc như thế kia, phép màu có còn công hiệu nữa không?

- Thôi thì cứ mở ra xem sao. Chúa Tiên nghĩ bụng thế, rồi đưa tay rút nhẹ bông hoa vàng thay cho ổ khóa. Cánh cửa của chiếc tủ đựng phép tiên bật mở, hòa quang từ bên trong lóe sáng ra.

Trong tủ có nhiều nhất là những chiếc đũa quyền lực, những chiếc đũa quyền lực đã được nhiều người biết đến qua phim ảnh hoặc những trang báo có ảnh minh họa. Họ thường vẽ những nàng tiên cầm những chiếc đũa thần.

Nhưng một điều bất ngờ đã xảy ra. Khi Chúa Tiên đưa tay chạm vào những chiếc đũa thần đang nằm xếp ngay thẳng trong tủ thì chúng bỗng mềm hẳn ra, rồi biến thành một đám bụi. Thì ra thời gian cũng làm những chiếc đũa tiên trở thành tro bụi.

Đôi mắt tò mò của nàng tiên nhỏ tên Hy Vọng đang sống trong chốn thần tiên xịu xuống. Hy Vọng mơ ước được một lần cầm chiếc đũa tiên để hóa phép cho biết thế nào là phép tiên. Nhưng những chiếc đũa tiên bây giờ chỉ còn là... bột tiên, ắt hẳn sẽ không thể nào biến hóa ra được những thứ mà nàng tiên Hy Vọng muốn làm!

Nhìn đôi mắt thất vọng của nàng tiên Hy Vọng. Chúa Tiên nói :

- Không sao đâu, những chiếc đũa tiên đã bị hư hỏng hết, nhưng còn đóa hoa cúc vàng. Con cầm lấy đóa hoa cúc vàng này coi như ta tặng con trong dịp năm mới.

- Dạ, con cám ơn ChúaTiên- Nàng tiên Hy Vọng đưa tay nhận bông cúc vàng.

Nàng tiên Hy Vọng chực bay đi thì Chúa Tiên đưa tay chặn lại:

- Trong bông cúc vàng này chỉ có 7 cánh. Con nên nhớ mỗi cánh hoa sẽ có một ước mơ. Tuy nhiên, con đừng bao giờ cho luôn ước mơ thứ 7, vì như thế thì con sẽ chẵng bao giờ còn một nàng tiên nữa.

- Dạ, con xin nghe lời Chúa Tiên.

Highslide JS


Bông cúc hoa vàng được trao cho cô tiên Hy Vọng. Những cánh hoa cứ long lanh màu sắc, chúng thì thầm với cô tiên Hy Vọng: "Chị Hy Vọng ơi, cho chúng em thành ước mơ của chị nhé"

Ừ, 7 cánh hoa cúc vàng là 7 ước mơ của nàng tiên Hy Vọng trong dịp xuân này. Thực ra, đã là tiên thì cần gì đến ước mơ ?

Hy Vọng để đoá hoa cúc vàng 7 cánh vào chiếc lọ thủy tinh ngay nơi giường ngủ của mình. Những cánh hoa vẫn cứ lao xao, lao xao. Rồi mặt trời bắt đầu tỏa sáng cho một ngày xuân bắt đầu. Nàng tiên Hy Vọng cầm đóa hoa cúc vàng nương theo đám mây trắng xốp dạo chơi phố tết.

" Ta sẽ thực hiện những ước mơ thật đẹp. Những ước mơ ấy mãi mãi sẽ làm cho ta thỏa mãn những gì mà bấy lâu nay ta chưa thực hiện được " Nàng tiên Hy Vọng suy nghĩ . Và gió đưa đám mây có nàng tiên Hy Vọng đi từ nơi này đến nơi khác.

Cánh hoa cúc vàng đầu tiên được rút ra cho một bộ quần áo đẹp. Ngày tết, ai cũng đều mặc áo mới phải chăng ? Nhưng nàng tiên Hy Vọng chợt bắt gặp một cô bé đang đứng khóc bên đường, giữa trời xuân vui vẻ cô bé không có chiếc áo mới như những cô bé khác vì mẹ cô quá nghèo. Cánh hoa vàng đầu tiên đã trở thành bộ quần áo mới cho cô bé đó.

Vừa lúc ấy, một chim két mỏ đỏ bay tới, đậu trên vai nàng tiên Hy Vọng : "Chị Hy Vọng ơi, chị có thể cho em xin một cánh hoa vàng xinh đẹp của chị không ?" Hy Vọng nói: "Mỗi cánh hoa là một ước mơ đó, chim két xin làm gì ? " Chim két vẫy vẫy đôi cánh :" Tối hôm qua, ngọn gió đêm giao thừa đã làm chiếc tổ của nhà em bị rơi xuống gốc cây. Em muốn có một chiếc tổ kịp cho cả nhà đón tết ..." . Cánh hoa vàng thứ 2 được bứt lìa.

Trong phố kia nàng Hy Vọng thấy một đôi giầy màu đỏ nằm trong tủ kính . Oi đôi giày đẹp làm sao. Nó giống như được làm nên bởi những tia nắng mặt trời. Nàng tiên Hy Vọng chuẩn bị bứt cánh hoa vàng thứ 3 cho điều ước của mình. Nhưng kìa, một con chim ưng sửa soạn sà xuống vồ con gà bé nhỏ tội nghiệp đang mổ thóc. Nàng tiên Hy Vọng đã cứu chú gà bé nhỏ bằng cánh hoa thứ ba.



" Có sao đâu! Mình có 4 cánh hoa. Bốn cánh hoa là 4 ước mơ ." Hy Vọng cùng đám mây trời dạo quanh mọi nơi. Tất cả đều chan hòa một màu xanh xinh đẹp, trời xuân đẹp, từng cỏ non tơ.

Thế rồi cánh hoa thứ 4 bứt ra, một đám cháy được dập tắt. Cánh hoa thứ 5 giúp cho một chú cá chép được cứu sống. Cánh hoa thứ 6 là mâm cỗ đầy cho đám trẻ lang thang trên hè phố ...

Ngày xuân trôi qua dịu dàng như thế. Bông hoa cúc vàng chỉ còn một cánh, sáu cánh kia đã thực hiện 6 ước mơ cho người khác. Đôi giày đỏ ước mơ của nàng tiên Hy Vọng vẫn chưa được thực hiện được. Nhưng trên tay nàng tiên Hy Vọng chỉ còn 1 cánh hoa cuối cùng. Đó là cánh hoa để Hy Vọng trở về lại xứ sở của những chuyện thần tiên.

Nàng tiên Hy Vọng nương theo mây bay về. Chúa Tiên đã ở đó tự bao giờ, nói: "Con ngoan lắm, giờ đây con có quyền thực hiện ước mơ của mình bằng cánh hoa cuối cùng."

Nàng tiên Hy Vọng bứt cánh hoa vàng thứ 7 thả lên trời. Đôi giày màu đỏ bọc lấy đôi chân xinh đẹp.

Và đó là đôi giày xinh đẹp nhất của những nàng tiên trong mùa xuân này.

Khuê Việt Trường_Mangpro
.............
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Có cánh chuồn nào trên vai em ?

Thành phố nhỏ yên tĩnh và xinh đẹp, hai người yêu đắm say, mỗi bình minh đều đến bờ biển ngắm mặt trời mọc, và mỗi chiều đi tiễn bóng tà dương ở bãi cát. Dường như những ai đã gặp đôi tình nhân đều nhìn theo với ánh mắt ngưỡng mộ
Một ngày, sau vụ đâm xe, cô gái trọng thương im lìm nằm lại trên chiếc giường bệnh viện, mấy ngày đêm không tỉnh lại.

Buổi sáng, chàng trai ngồi bên giường tuyệt vọng gọi tên người yêu đang vô tri vô giác; đêm xuống, chàng trai tới quỳ trong giáo đường nhỏ của thành phố, ngước lên thượng đế cầu xin, mắt không còn lệ để khóc than.


Một tháng trôi qua, người con gái vẫn im lìm, người con trai đã tan nát trái tim từ lâu, nhưng anh vẫn cố gắng và cầu xin hy vọng. Cũng có một ngày, thượng đế động lòng.

Thượng đế cho chàng trai đang gắng gượng một cơ hội. Ngài hỏi: "Con có bằng lòng dùng sinh mệnh của con để đánh đổi không?". Chàng trai không chần chừ vội đáp: "Con bằng lòng!".

Thượng đế nói: "Ta có thể cho người con yêu tỉnh dậy, nhưng con phải đánh đổi ba năm hoá chuồn chuồn, con bằng lòng không?". Không chần chừ chàng trai vội đáp: "Con bằng lòng!".

o O o

Buổi sáng, cánh chuồn rời Thượng đế bay vội vã tới bệnh viện, như mọi buổi sáng. Và cô gái đã tỉnh dậy!

Chuồn chuồn không phải người, chuồn chuồn không nghe thấy người yêu đang nói gì với vị bác sĩ đứng bên giường.

Khi người con gái rời bệnh viện, cô rất buồn bã. Cô gái đi khắp nơi hỏi về người cô yêu, không ai biết anh ấy đã bỏ đi đâu.

Cô ấy đi tìm rất lâu, khi cánh chuồn kia không bao giờ rời cô, luôn bay lượn bên người yêu, chỉ có điều chuồn chuồn không phải là người, chuồn chuồn không biết nói. Và cánh chuồn là người yêu ở trước mắt người yêu nhưng không được nhận ra.

o O o

Mùa hạ đã trôi qua, mùa thu, gió lạnh thổi những chiếc lá cây lìa cành, cánh chuồn không thể không ra đi. Vì thế cánh rơi cuối cùng của chuồn chuồn là trên vai người con gái.

"Tôi muốn dùng đôi cánh mỏng manh vuốt ve khuôn mặt em, muốn dùng môi khô hôn lên trán em…", nhưng thân xác quá nhẹ mỏng của chuồn chuồn cuối cùng vẫn không bị người con gái nhận ra.

Chớp mắt, mùa xuân đã tới, cánh chuồn cuống cuồng bay trở lại thành phố tìm người yêu. Nhưng dáng dấp thân quen của cô đã tựa vào bên một người con trai mạnh mẽ khôi ngô, cánh chuồn đau đớn rơi xuống, rất nhanh từ lưng chừng trời.


o O o

Ai cũng biết sau tai nạn người con gái bệnh nghiêm trọng thế nào, chàng bác sĩ tốt và đáng yêu ra sao, tình yêu của họ đến tự nhiên như thế nào, và ai cũng biết người con gái đã vui trở lại như những ngày xưa.

Cánh chuồn chuồn đau tới thấu tâm can, những ngày sau, chuồn chuồn vẫn nhìn thấy chàng bác sĩ kia dắt người con gái mình yêu ra bể xem mặt trời lên, chiều xuống đến bờ biển xem tà dương, và cánh chuồn chỉ có thể thỉnh thoảng tới đậu trên vai người yêu, chuồn chuồn không thể làm gì hơn.

Những thủ thỉ đắm say, những tiếng cười hạnh phúc của người con gái làm chuồn chuồn ngạt thở.

Mùa hạ thứ ba, chuồn chuồn đã không còn thường đến thăm người con gái chàng yêu nữa. Vì trên vai cô ấy luôn là tay chàng bác sĩ ôm chặt, trên gương mặt cô là cái hôn tha thiết của anh ta, người con gái không có thời gian để tâm đến một cánh chuồn đau thương, cũng không còn thời gian để ngoái về quá khứ.

o O o

Ba năm của Thượng đế sắp chấm dứt. Trong ngày cuối, người yêu ngày xưa của chuồn chuồn bước đến trong lễ thành hôn với chàng bác sĩ.

Cánh chuồn chuồn lặng lẽ bay vào trong nhà thờ, đậu lên vai người mà anh yêu, chàng biết người con gái anh yêu đang quỳ trước Thượng đế và nói: "Con bằng lòng!". Chàng thấy người bác sĩ lồng chiếc nhẫn vào tay người con gái. Họ hôn nhau say đắm ngọt ngào. Chuồn chuồn để rơi xuống đất một hạt lệ đau đớn.

Thượng đế hỏi: "Con đã hối hận rồi sao?". Chuồn chuồn gạt hạt lệ nói: "Con không!"

Thượng đế hài lòng nói: "Nếu vậy, từ ngày mai con có thể trở thành người được rồi!".

Chuồn chuồn soi vào hạt nước mắt nhỏ, chàng lắc đầu đáp: "Hãy để con cứ làm chuồn chuồn suốt đời..."
Yêu một người không phải là nhất định phải có được họ. Nhưng đã có được một người thì hãy cố yêu lấy họ. Có cánh chuồn nào trên vai bạn không?
Và nếu bạn nhận được bài dịch này, chứng tỏ đang có một người nào đó yêu bạn, hoặc bởi vì bạn đang yêu quý một ai đó ở bên.

"Chúng ta còn lại gì, chỉ rớt lại hai giọt nước mắt hoá thành băng!"


=========================================================
Version 2

Ðó là một thị trấn nhỏ nhưng thơ mộng. Cũng ở đó có một đôi tình nhân đang trong thời đắm đuối yêu nhau. Có những buổi sáng, tay trong tay họ đi dọc bờ sông ngắm nhìn mặt trời lên hoặc có những buổi chiều, hai người cùng nhau lên núi tiễn đưa ánh tà dương chìm dần trong thung lũng phía xa xa. Cũng có khi họ lại cùng nhau tới ngôi nhà lớn ở trung tâm thị trấn. Ở đấy có tượng thờ một vị phúc thần, người khai sáng và cũng là người bảo hộ cho thị trấn xinh đẹp này. Nơi đó là nơi mà các đôi trai gái tiến hành các cuộc hôn lễ, và cũng là nơi mọi người tới cầu mong những điều mà họ ấp ủ. Có lẽ bất kỳ ai nhìn thấy họ đều không thể không ánh lên niềm vui và cầu chúc cho họ hạnh phúc.

Nhưng một ngày kia, chàng trai bỗng mắc phải trọng bệnh. Ðã mấy hôm liền chàng hôn mê bất tỉnh trên giường. Suốt ngày nàng túc trực bên chàng, lo lắng khôn nguôi. Buổi tối nàng lại chạy tới ngôi nhà trung tâm khẩn cầu vị Phúc thần ban phúc cho chàng. Nàng khóc nhiều đến nỗi nước mắt của nàng hầu như đã cạn.
Một tuần nữa trôi đi nhưng chàng vẫn hôn mê bất tỉnh, còn nàng thân thể cũng héo mòn vì lo lắng, buồn đau, nhưng nàng vẫn kiên tâm khẩn cầu Phúc thần ban phúc cho chàng.

Thế rồi vào buổi tối nọ, Phúc thần đã động lòng trước lòng thành và tình yêu của người con gái, quyết định cho người con gái được hưởng một ngoại lệ.

Vị Phúc thần hỏi nàng: "Con có bằng lòng đánh đổi cuộc sống của mình để cứu người yêu của con không?”. Không một chút đắn đo, nàng trả lời: "Vâng, con bằng lòng!".

Vị Phúc thần nói: "Thế thì được, ta có thể giúp cho người yêu của con bình phục một cách nhanh chóng, nhưng để được như vậy thì con phải tự nguyện biến thành con bướm vàng trong ba năm. Con có đồng ý như vậy không?”. Rất cương quyết và có phần kích động, nàng trả lời: “Con đồng ý”.

Trời vừa sáng, người con gái biến thành một con bướm vàng rất đẹp. Nàng cáo từ Phúc thần rồi vội vàng bay tới bệnh viện nơi người yêu của nàng đang nằm. Quả nhiên nàng nhìn thấy chàng đã tỉnh lại và đang trò chuyện cùng một nữ bác sĩ. Nàng rất lấy làm tiếc vì không nghe được họ nói chuyện gì, bởi vì nàng không thể bay vào tận nơi chàng đang nằm, mà chỉ có thể nhìn chàng qua lớp kính của cửa sổ mà thôi.

Mấy ngày sau chàng bình phục hoàn toàn và được xuất viên, nhưng vô cùng buồn bã vì không thấy nàng đâu. Chàng dò hỏi rất nhiều người, nhưng không ai có thể trả lời cho chàng biết. Từ hôm đó chàng ra sức đi tìm nàng, miệng không ngừng gọi tên nàng ở khắp mọi nơi, đến nỗi quên cả ăn uống và nghỉ ngơi. Còn nàng, lúc này là con bướm vàng lúc nào cũng bay lượn quanh chàng, nhưng chàng đâu có biết.

Mùa hè đã qua, gió thu đã về, lá vàng cứ từng chiếc, từng chiếc rơi xuống khiến cho bướm vàng không thể ở lại cùng chàng. Trước khi phải ra đi, bướm vàng đã bay tơi đâu trên vai chàng, và muốn dùng đôi cánh mỏng manh của mình vuốt nhẹ lên đôi má của chàng, dùng đôi môi bé nhỏ của mình thơm nhẹ lên trán chàng. Nhưng tấm thân bé nhỏ của bướm vàng không đủ để cho chàng cảm nhận được điều đó. Tiếng khóc bi thương của bướm vàng cũng chỉ có bướm vàng nghe thấy mà thôi. Thế là trong lòng mang nặng tình cảm yêu thương, bướm vàng đành cáo biệt người yêu rồi bay đi.

Thời gian trôi nhanh. Mùa xuân của năm thứ hai đã tới, và ngay lập tức bướm vàng vội vã bay trở về đi tìm chàng. Nhưng cái hình bóng yêu thương mà bướm vàng mong gặp lại, giờ đã cận kề một người con gái xinh đẹp tuyệt vời. Không thể tin vào mắt mình, và chỉ suýt nữa thôi bướm vàng đã rơi từ lưng trời xuống đất. Bướm vàng lại càng không thể tin vào tai mình khi được nghe những lời mà mọi người đang bàn tán, rằng trong ngày lễ thánh chàng đã mắc phải trọng bệnh, rằng cô bác sĩ tài hoa khả ái đã cứu càng, rằng tình yêu của họ…

Sự đau khổ xâm chiếm trái tim khiến bướm vàng tê tái. Những ngày tiếp theo đó, bướm vàng thường nhìn thấy chàng trai yêu dấu của mình dắt tay người con gái lên núi ngắm cảnh chiều tà, và những buổi sáng họ lại cùng nhau ra bờ sông đón mặt trời lên… Tất cả những điều đó vốn dĩ thuộc vè nàng, thế mà giờ đây bên cạnh chàng lại là một người con gái khác… Nhưng không thể làm gì hơn, bướm vàng chỉ thỉnh thoảng như vô tình lại tới đậu trên vai chàng.

Năm ấy mùa hè đặc biệt dài. Mỗi ngày bướm vàng lại bay đi trong đau khổ. Nó không còn đủ dũng cảm để đến gần chàng nữa. Những lời thủ thỉ giữa chàng trai với người con gái, những tiếng cười tràn đầy hạnh phúc của họ cứ như những ngọn gió lạnh buốt khiến cho bướm vàng không sao chịu nổi. Thế là mặc dù mùa thu còn chưa tới, bướm vàng đã vội vã bay đi…

Mùa hè của năm thứ ba đã tới. Trái tim tan nát của bướm vàng không còn đủ sức để chứng kiến cảnh họ tay trong tay, cảnh họ trao cho nhau những nụ hôn nồng cháy… lại không còn lòng dạ nào dám nhớ tới những kỷ niệm xưa.

Ba năm dài dằng dặc trôi qua. Lời nguyền giữa vị Phúc thần và bướm vàng đã kết thúc. Nhưng trước đó một ngày, chàng trai và người yêu mới của chàng đã cử hành hôn lễ. Trong ngôi nhà trung tâm có rất đông người tới dự. Bướm vàng nhẹ nhẹ bay vào, rồi cũng nhẹ nhẹ đỗ trên vai chàng. Bướm vàng nghe rõ từng nhịp tim của người mình yêu, nhìn cảnh chàng trai đeo nhẫn cưới vào tay cô gái, sau đó là cảnh họ trao cho nhau nụ hôn. Những giọt nước mắt đau khổ của bướm vàng trở nên cháy bỏng.

Buồn rầu, Phúc thần quay sang hỏi bướm vàng:"Con có cảm thấy hối hận không?". Bướm vàng lau hai hàng nước mắt mà không hề có nước mắt, rồi trả lời: "Không ạ”.

Lòng đầy trắc ẩn, Phúc thần bảo "Ngày mai con có thể trở lại với chính mình…”, nhưng bướm vàng đã lắc đầu: “Dạ thưa, con xin người hãy cho con được là bướm vàng suốt đời…!". Nói rồi, bướm vàng lại vỗ cánh bay đi.

Vị Phúc thần quay xuống nhìn đám đông… và bỗng thở dài. Có những cái mất đi là do chủ định, có những duyên phận là mãi mãi không bao giờ được hưởng hạnh phúc! Yêu một người mà không nhất thiết phải có, nhưng có một người thì nhất thiết phải tìm và gìn giữ thắm thiết tình yêu! Ôi những con bướm vàng…

Ðã dễ mấy ai biết được trên vai mình có một con bướm vàng nào đang đậu đó không?
Theo_Mangpro
..........
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Dựa vai và đưa tay đây mình nắm!

Sắp khép lại thời học sinh, khép lại mười hai năm rong ruổi dấu yêu, khép lại mười hai năm trong veo và tràn đầy xúc cảm.
Mười hai năm…có tiếng gió, tiếng lòng và cả tiếng run rẩy, bồi hồi của trái tim khi chỉ còn một khoảng thời gian ngắn ngủi nữa thôi…đành phải nói lời chia tay với thầy cô, bè bạn, với ghế đá sân trường, với góc phố bằng lăng tím dịu mùa hè và con đường mưa quen thuộc đong đầy kỉ niệm…cùng một “ai đó” rất thân…Tất cả chỉ còn là kí ức dịu dàng, gói trọn cho mùa chia ly…”

Miên man thả hồn lơ đễnh trên không trung theo những đám mây xốp trắng mỏng, mềm mịn như bông, Moon không hay biết Sun đang đứng sau mình. Moon hồn nhiên mân mê cánh phượng hồng, bắt chước mấy đứa con gái mơ mộng dán hình chú bướm xinh xinh vào trang nhật kí ngây ngô chứa đựng những cảm xúc buồn vui hỗn tạp của mùa hạ cuối cùng…mùa hạ lớp 12.

Sun vẫn thường như thế, lặng yên ngắm Moon từ phía xa, bình thản đến nhẹ nhàng, không ai biết đôi mắt Sun đang nhòe ướt. Sun bước đến ngồi bên cạnh Moon, lay lay đôi vai và hỏi:

- Ê, Moon này, Moon có tin vào tình yêu đích thực khi hai người ở cách xa nhau…rất xa không?

- Uhm..mm, Moon cũng không biết nữa, nhưng có lẽ là không tin - Mắt Moon vẫn chăm chăm vuốt ve chú bướm hand – made cho thẳng nếp, còn lòng nghĩ vu vơ.

- Ừ, Sun cũng thế! - Mặt Sun méo xệch đến thảm hại Moon đâu có hay, Moon không nhìn nên không biết, vả lại Sun cũng không muốn Moon trông thấy Sun trong tình cảnh khổ sở như thế này.

Thế rồi Sun cười ngoác miệng, nụ cười gượng gạo kinh khủng, sau đó thì chạy biến theo tụi con trai, để Moon ngẩn ngơ với dấu hỏi to đùng:“ Lạ nhỉ! Không dưng hỏi thế làm gì?”

Sun – cậu bạn thân nhất của tôi

“Sun” có nghĩa là mặt trời, mặt trời vô cùng ấm áp nếu bạn đang sống giữa mùa đông lạnh giá. Sanra Minh Kha là mặt trời đối với tôi và tôi gọi cậu ấy bằng cái tên đơn giản: Sun.


Sun cậu bạn thân nhất của tôi - Ảnh minh họa: MarteBluth

Tôi chơi với Sun cũng khá lâu, tính đến thời điểm này là 5 năm 6 tháng 11 ngày, bởi thế tôi luôn nghĩ mình là người rất hiểu Sun, cỡ phải đến 99% ấy chứ, 1% còn lại thì đó là nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn cất giấu những điều bí mật tôi không biết, nhưng lại là 1% tôi muốn khám phá nhất. Tôi không hề muốn có bất kỳ một khoảng cách nào giữa tôi và Sun, nhưng quả thật nhiều lúc tôi không thể hiểu được cậu ấy, có thứ quái quỉ gì đang xảy ra trong cái đầu bé xíu ấy đầy mâu thuẫn, huyễn hoặc. Sun không nói, tôi không biết, cố tìm cho ra nguyên nhân cuối cùng phải chấp nhận trở về con số 0 tròn trĩnh.

Lên cấp 3, Sun khác hẳn, hai tính cách đối lập nhau trong một con người: ở trường “bốc lửa ngùn ngụt”, ồn ã, náo nhiệt, luôn chọc cho cả lớp những tràng cười vỡ bụng, về đến nhà im lặng, lạnh băng, thu mình như một con ốc cô độc, thế nhưng Sun chẳng bao giờ tỏ ra như thế trước mặt tôi, chỉ khi nào tôi vô tình phát hiện thì lập tức cậu ấy chối phắt ngay tức khắc…Quá phức tạp đối với một đứa con gái như tôi, luôn nghĩ mọi chuyện theo chiều hướng đơn giản. Cho đến giờ tôi vẫn không thể lí giải được tại sao lại có sự khác biệt cách xa nhau hàng nghìn km như thế?

Sun cao lớn, mạnh mẽ, học cực giỏi và chơi bóng rổ cực siêu, chỉ với hai yếu tố căn bản đó thôi Sun đã có nhiều cô gái theo đuổi. Cậu ấy còn đẹp trai, là con lai giữa hai dòng máu trộn lẫn: Việt Nam và Mỹ nên Sun sở hữu cả chiều cao lí tưởng của bố và đôi mắt buồn long lanh sâu thẳm của mẹ. Ôi trời! Nếu Sun là ca sĩ cậu ấy sẽ làm cho sân khấu nổ tung mất, gọi sao mới đúng nhỉ? “Hot boy” đúng rồi, Sun là một “ hot boy”. Nhưng tôi lại không thích gọi Sun bằng cái từ đó, nghe nó là lạ, tôi thích gọi Sun theo cách riêng của tôi, cách đặc biệt mà chỉ có mình tôi biết: “cậu – bé – có – đôi – mắt pha – lê –tím”. Sở dĩ tôi gọi Sun bằng cái tên rồ - man – tíc như thế bởi Sun sở hữu một nụ cười đẹp lắm, mỗi khi Sun cười là đôi mắt màu nâu ướt của cậu ấy ánh lên những hạt tim tím nhỏ xíu đáng yêu vô cùng. Có phải tôi đang cảm nắng không nhỉ? Không, không phải cảm nắng đâu tôi thích Sun thật sự, thích Sun từ ngày cậu ấy đưa đôi bàn tay ấm áp của mình kéo tôi lên giữa một mớ hỗn loạn, rối ren của cuộc sống.


Đôi bàn tay ấm áp đã kéo tôi lên giữa những rối ren của cuộc sống - Ảnh minh họa: d_a_r_e_k

Hơn cả một tình bạn thân và một tình yêu thầm lặng đang nhen nhóm trong lòng, Sun trong tim tôi còn là sự biết ơn sâu sắc.

Mọi chuyện bắt đầu khi tôi học lớp 8…

Ba mẹ quyết định chia tay nhau – tin đó khiến tôi sốc và choáng váng. Mười bốn tuổi tôi còn quá non nớt để có thể tự vượt qua, tôi không đủ cứng rắn và nghị lực giữ cho lòng bình thản như chưa hề có chuyện gì xảy ra, ít nhất thì trong trái tim nhỏ bé đã bắt đầu hằn một vết sẹo dài và sâu hoắm. Tôi lao đao, buồn tủi, hẫng hụt vô cùng, bởi từ giây phút này tôi không còn được cảm nhận sự ấm áp dưới một mái nhà với hai từ” gia đình” trọn vẹn. Cũng không còn được thốt thành lời “ba mẹ ơi!” đầy thân thương, trìu mến nữa. Hạnh phúc đời người thật mong manh, dễ vỡ đến không ngờ.

Tôi thay đổi.

Từ một con bé học hành “tanh tưởi” thường xuyên đứng đầu lớp tôi tụt hạng xếp cuối cùng chỉ trong vòng một tháng không ngó ngàng gì đến bài vở. Tôi bắt đầu cắt tóc ngắn cũn cỡn, nhuộm vàng chóe, sơn móng tay đen và đi đứng nghênh ngang y như tụi con trai. Nhưng khi vào trong lớp tôi chỉ ngồi im, gục mặt xuống bàn và khóc. Lúc ấy tôi cứ nghĩ mình “biến chất”, trở nên hư đốn như thế ba sẽ động lòng không đi đâu nữa, quay về bên hai mẹ con và gia đình lại êm ấm như xưa. Nhưng tôi nhầm, suy nghĩ trẻ con ngây thơ quá đỗi…khi không còn yêu nhau, chung sống với nhau khác nào tra tấn. Mỗi lần đồi diện với cảm giác trống trải ngay trong căn nhà thân yêu của mình khiến tôi sợ hãi đến nao lòng.Tôi thèm được yêu thương, thèm được ôm ấp biết bao! Cuối năm lớp 8, suýt nữa thì tôi phải thi lại vì điểm môn toán quá thấp.Thấy tôi học hành càng ngày càng sa sút cô giáo đã nhờ Kha kèm cặp tôi ( vì nhà hai đứa ở gần nhà nhau).

Kha thủ thỉ rất khẽ vừa đủ tôi nghe: “Kha giúp Vy học toán nhé!”,

- Mắc mớ gì đến cậu mà giúp - Tôi không cần Kha chưa kịp nói hết câu tôi đã nổi quạu lên.

- Nín đi nào, Vy, Kha biết hết rồi, Vy không cần phải che giấu như thế trước mặt Kha đâu, nếu Vy muốn khóc hãy khóc đi, khóc cho thỏa thích, khóc đến khi nào thấy lòng nhẹ hẳn thì thôi, Kha sẽ cho Vy mượn bờ vai Kha để khóc. Vy à, đưa tay đâymình nắm, chuyện buồn rồi sẽ qua thôi...

Nước mắt ngắn dài, ướt nhẹm, tôi khóc tu tu như một đứa trẻ. Lúng túng, Kha nhìn tôi dỗ dành: tôi không ngờ đằng sau cái vẻ ngoài “ công tử” ấy lại là một tâm hồn sâu sắc thế. Tôi để yên tay mình trong lòng bàn tay Sun…ấm áp...khi hai đứa trở thành bạn thân, và cứ mỗi khi gặp chuyện gì buồn trong cuộc sống tôi luôn có một bàn tay và một bờ vai để khóc, êm đềm như một cơn sóng nhỏ giữa vùng biển bình yên.

Đâu phải cứ nói “tôi yêu bạn” mới thật sự là tôi yêu bạn, cách Sun chăm sóc, lo lắng cho tôi khiến trái tim tôi loạn nhịp, Sun luôn là những tia nắng mùa đông dịu dàng đủ để phá tan tảng băng dày trong tâm hồn giá lạnh của tôi. Bắt đầu từ đó, Sun làm “ gia sư” cho tôi tuần ba buổi, tôi dần dần tiến bộ lên, cũng chẳng thấy buồn phiền gì lắm nữa vì Sun không chỉ dạy cho tôi học mà còn giúp cho tôi hiểu: Cuộc sống không phải là câu chuyện cổ tích màu hồng, đôi khi vấp ngã và thử thách khiến mình trưởng thành hơn. Và tôi biết tôi vượt qua được chính bản thân mình. Cảm ơn Sun – người bạn thân nhất của Moon.

P/s: Có lần Sun hỏi tôi

- Moon có tin vào tình yêu đích thực khi hai người đang ở xa nhau, rất xa không?

- Moon không tin. Tôi trả lời, băn khoăn khi Sun hỏi như thế.

Thật lòng mình tôi sẽ nói: “Moon tin”, bởi tình yêu đích thực chẳng có khoảng cách nào cả, nhưng có lẽ tôi sợ Sun yêu ai đó ở một nơi xa…Ôi! Nếu thật thế tôi buồn lắm!


Moon cô bé có đôi mắt pha lê tím - Ảnh minh họa: dcamacho

Moon – cô bé có đôi mắt pha lê tím

Chẳng bao giờ tôi quên được cảm giác Moon đặt đôi bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay tôi, khi ấy tâm hồn tôi như tan chảy. Mỗi khi gặp chuyện buồn, Moon hay mượn bờ vai tôi để khóc, tôi chỉ biết ngồi yên để nước mắt Moon thấm đẫm đôi vai mình.

Tôi biết cách khuấy động không gian tẻ nhạt trở nên ồn ào, sôi động, thế nhưng tôi lại bất lực khi nhìn thấy giọt lệ Moon rơi lã chã.Tôi muốn nói điều gì đấy để an ủi Moon nhưng hầu như tôi chẳng nói được gì, chỉ biết im lặng...Im lặng có tốt hay không? Moon hiểu tôi mà, thế nên đôi khi nên để một không gian tĩnh tại, sau nước mắt sẽ là niềm vui, hãy cứ tin như vậy.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Moon, tôi tự nhủ lòng: “Mình phải che chở cho cô bạn nhỏ này…suốt đời”. Có lẽ các bạn sẽ cho đó chỉ là lời nói bốc đồng của một cậu nhóc, nhưng không, tôi tin mình là người hiểu Moon hơn ai hết.

Tôi hiểu đằng sau vẻ ngoài cộc lốc, ít nói ít cười của Moon là cả một thế giới cảm xúc đầy biến động dữ dội, tôi hiểu Moon chỉ giả bộ ngổ ngáo chứ thực chất Moon hiền và hay khóc nhè lắm. Chỉ riêng việc Moon phải chấp nhận và học cách vượt qua nỗi đau như thế nào khi ba mẹ chia tay khiến tôi cảm phục Moon lắm rồi. Có lẽ chính bởi vậy Moon ngại tiếp xúc với nhiều người. Mỗi lần chở Moon đi chơi, làm cho Moon cười là một kì tích lao lắm đối với tôi. Moon rất ít khi cười nhưng quả thật Moon có nụ cười của một thiên sứ, hiền và trắng trong y như bông tuyết dưới nắng hạ.

Tôi thích ngắm nụ cười này và cầu mong đừng có chàng trai nào cướp trái tim Moon – của – tôi đi mất. Tôi hi vọng được gọi Moon thân mật như thế, bởi tình cảm tôi dành cho Moon lớn hơn tình bạn thân rất nhiều, đó là thứ tình cảm mà bạn có thể hi sinh cả bản thân mình vì ai đó, sống hết mình cho ai đó và luôn mong họ bình yên, hạnh phúc.

Moon mạnh mẽ, chỉ khi nào gặp chuyện gì đó thật buồn Moon mới mượn bờ vai tôi để khóc, khi ấy tôi thấy mình trở thành một – người – đàn – ông – thực – thụ, và với tôi thế là đủ, dù tôi chỉ được làm chỗ dựa cho Moon trong chốc lát.

Moon thích tuyết, “vì tuyết trắng và tinh khôi đến lạ kỳ” – Moon từng nói với tôi như thế. Tôi cũng thích tuyết nhưng thích ngắm Moon vẽ hơn, những lúc Moon cầm cọ vẽ chăm chú, cẩn thận từng li từng tí một, tôi có cảm giác như khi ấy Moon dành hết tâm huyết và linh hồn cho tác phẩm của mình.

Moon vẽ đẹp nhưng tranh Moon chỉ có độc một chủ đề: Gia đình. Đó là những ngôi nhà bằng tuyết, có nụ cười giòn tan của ba, ánh mắt dịu dàng của mẹ và một cô nhóc hồn nhiên, yêu đời đang hát ca cùng gió. Moon khao khát có một gia đình, nói đúng hơn trong sâu thẳm trái tim lạnh giá kia là cả một bầu trời đỏ rực đang cháy sáng, không chói chang mà ấm áp, luôn luôn âm ỉ từng phút từng giờ, Moon ước ba quay về… bên Moon và mẹ. Moon ước lại được sống những tháng ngày hạnh phúc như xưa, được ba đưa đi học, được ba cưng chiều.

Moon sở hữu một đôi mắt rất đẹp, trong veo, phảng phát buồn và lấp lánh những hạt tuyết bé xíu, li ti như hạt ngọc có lẽ do cả hai đứa cùng thích tuyết nên tôi mới thấy như vậy, khi Moon khóc hay cười đều đẹp cả và tôi gọi Moon bằng cái tên tôi tự đặt: “ Cô – bé – có – đôi –mắt – pha – lê – tuyết” dĩ nhiên tên đặc biệt này chỉ có mình tôi biết thôi.


Ảnh minh họa: fightlikeachampio

Có lần Moon bảo: “Mùa đông đầu tiên khi hai đứa đỗ đại học, chúng mình sẽ lên Sa Pa ngắm tuyết nhé!”, khi ấy thế giới quanh tôi thật bình yên bởi tôi bắt gặp sự bình yên trong đôi mắt Moon. Bình yên là lòng nhẹ bỗng, là không phải suy nghĩ, bận tâm đến bất cứ điều gì. Khoảnh khắc đó như chững lại rất lâu, có những sợi chăng tơ bàng bạc lan tỏa khắp không gian và thấm dần vào trái tim tôi. Hình như tôi đang bay, bay cùng cô nhóc có sức hút lạ kỳ…

Thật lòng tôi rất muốn đi cùng Moon đến bất cứ nơi nào Moon thích, nhưng tôi sợ mình không giữ được lời hứa với Moon, tôi bị ung thư máu. Thần chết có thể gõ cửa tôi khi nào ông ta muốn, tôi chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Ban đầu khi có biết mình có triệu chứng bị căn bệnh quái ác đó, tôi không tin mình lại chết sớm như vậy, tôi không sợ chết, mà chỉ sợ….Tôi sợ Moon sẽ lại mất thăng bằng một lần nữa khi quanh Moon chỉ có tôi là thằng bạn thân duy nhất, tôi sợ không được ngày ngày chở Moon đi học, không được gọi Moon là cô nhóc, càng buồn biết bao khi Moon mất đi một bờ vai để dựa vào và khóc. Nghĩ đến cảnh tượng tiếp theo ấy tim tôi quặn thắt, nhưng Moon sẽ lại dũng cảm vượt qua, tôi tin là thế… chắc chắn thế.

Tôi thích gọi Moon là Moon, chỉ đơn giản Moon có nghĩa là mặt trăng, Moon là mặt trăng trong tim tôi, một mặt trăng tỏa ra thứ ánh sáng xanh dịu mát nhất trên đời mà tôi từng gặp, một mặt trăng lạnh lùng nhưng chứa chan tình cảm … mặt trăng nhỏ bé đó cần tôi.

P/s:

Thực ra cái lần tôi hỏi Moon: “Moon có tin trên đời này có tình yêu thật sự khi hai người ở cách xa nhau, rất xa không?

Tôi muốn Moon trả lời là: “Có”, bởi tình yêu đích thực thì chẳng có khoảng cách nào cả.

Nhưng Moon đã nói rằng: “ Moon không tin”, tôi đành phải dối lòng “Sun cũng thế”, mặc dù lúc đó tôi rất buồn, buồn đến mức bật khóc nhưng tôi không muốn Moon biết, tôi chỉ thích Moon cười thôi. Nụ cười khiến trái tim tôi tan chảy.

Mùa hè định mệnh

“ Sun…tại sao, tại sao lại bỏ Moon lại một mình.

Không phải đâu Sun, Moon tin mà, Moon tin trên đời này có tình yêu thực sự khi hai người ở xa nhau, rất xa.

Sun ơi, Sun tỉnh lại đi…Nghe Moon nói này, Sun hứa với Moon sẽ đi Sa Pa ngắm tuyết cùng Moon, Sun nhớ không? Sao Sun im lặng thế, Moon không muốn nói chuyện một mình đâu, Moon yêu Sun nhiều, nhiều lắm.

Sun tỉnh lại đi, đưa đôi bàn tay lạnh giá của Sun đây cho Moon nào, Moon sẽ sưởi ấm nó.

Sun đừng đi đâu cả, hứa nhé…!”

Tôi không biết bao giấc mơ như thế ám ảnh tôi, kể từ khi Sun trở về với Chúa. Mỗi khi tỉnh giấc là một dòng lệ trào ra từ khóe mắt lạnh tan. Sun đi rồi, Sun đã rời xa tôi thật rồi. Tôi buồn, tại sao Sun lại giấu tôi, tại sao,tại sao Sun không đưa tay đây cho tôi? Tại sao trò đùa của số phận lại quá bạc bẽo, trớ trêu.

Tôi không biết sẽ phải sống như thế nào khi chỉ có một mình trên con đường rất dài và rất xa, trên con đường không có Sun bên cạnh. Cả hai đứa cùng đỗ đại học, cùng trường, cùng ngành, giờ chỉ có mình tôi, lac lõng, bơ vơ.

Tôi muốn nói tôi yêu Sun biết nhường nào, Sun là cả thế giới đối với tôi, rằng tôi ấp ủ câu nói này lâu lắm rồi, nhưng chẳng còn cơ hội nào nữa để được thốt lên ba tiếng thiêng liêng ấy: Em yêu anh.


Ảnh minh họa: fightlikeachampio

Mùa đông năm thứ nhất đại học Sa Pa…tuyết bay nhè nhẹ. Lãng đãng đưa tay ra hứng những bông tuyết đầu mùa mà thấy lòng nhẹ bỗng. Đứng lặng yên cho tuyết phủ đầy mặt trắng xóa, lành lạnh. Moon đang cầu nguyện cho Sun.

Một năm ngắn ngủi đối với cuộc đời mỗi con người nhưng là một năm đầy khó khăn đối với Moon. Đó là một năm không có Sun bên cạnh, một năm Moon phải tự vượt qua nỗi cô đơn, sợ hãi xâm chiếm trong lòng, một năm Moon trưởng thành hơn, tự tin hơn… nhờ có Sun.

Mỗi khi một người bạn nào đó đang khóc vì khổ đau, buồn tủi Moon lại nhớ đến Sun, đến những kỉ niệm đẹp êm đềm của hai đứa giờ trở thành quá vãng xa xôi. Không còn trốn mình trong cái “vỏ ốc cô lập”, Moon dũng cảm trút bỏ và thay áo mới, Moon là chỗ dựa cho rất nhiều người cần an ủi, sẻ chia; như Sun ngày xưa đã là chỗ dựa cho Moon vậy: “Dựa vào vai mình đi…Và… đưa tay đây…mình nắm!”.

Moon không còn là một cô nhóc cô đơn nữa, chẳng có lúc nào Moon cô đơn cả, Sun luôn ở bên cạnh Moon, truyền cho Moon tình yêu đời, yêu cuộc sống qua những lần siết tay.

Đôi khi sự ra đi của một người nào đó là vĩnh cữu trong lòng người ở lại.

Cả hai đứa mình thích tuyết nhưng Moon thích ngắm đôi mắt của Sun hơn, long lanh tím đầy mê hoặc.

- Sun có biết không? Nếu như tuyết có màu tím thì sao nhỉ! – Moon mấp máy môi trong vô thức.

Bất giác có một bông tuyết màu tím nhạt khẽ đậu trên vai Moon.

Ngỡ ngàng…

Bật khóc,

Khoảnh khắc như đóng băng hòa cùng nụ cười và nước mắt, Moon thảng thốt:

- Sun? Có phải Sun đó không? Moon biết mà, Sun sẽ chẳng bao giờ bỏ Moon lại một mình cả, sẽ chẳng bao giờ Sun thất hứa với Moon cả.

Đưa tay vuốt nhẹ bông tuyết cho đến lúc ướt tan, bàn tay Moon không cảm thấy lạnh mà ấm áp vô cùng: “Sun đang nắm lấy tay Moon, Moon cảm nhận được rồi”.

Hạnh phúc trào ra từ khóe mắt… vỡ òa…đôi lúc khóc chưa hẳn đã buồn, cười chưa hẳn đã vui.

Trong cuộc sống luôn luôn có những câu chuyện cổ tích, luôn luôn có những tình bạn trở thành vĩnh cửu.
...........
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Mùi ổi chín

Quanh quất đâu đó trong phòng, cảm giác như gặp lại một mùi ổi chín, để nhớ những ngày thu có tiếng chim chào mào về tha hạt ổi trong vườn...

Khu vườn ấy của bà ngoại, lao xao những mùa cây trái, nằm yên trong những kỷ niệm đầm ấm của tuổi thơ...

Xóm ấy là xóm trại, quanh co những lối đi đầy dứa dại, những cây dương xỉ, dây mây, dây bìm bìm bám đầy tường đất... Ngồi bên bậc cửa là nhìn ra những mảnh ao chuôm có tiếng ếch nhái, ễnh ương kêu chiều ộp oạp, chen trong cánh đồng hoai hoải vàng, chuẩn bị đón mùa lúa mới...

Ấy là nhìn qua một khoảng vườn có nhiều thứ cây. Những cây doi của tháng Ba, vải của tháng Năm. Và những cây ổi lào xào của tháng Tám...

Đầu thu có cành ổi ngoài cửa sổ, ruột đỏ hồng đào, thơm đến nghẹt mũi. Có những quả ổi chín vàng chim ăn dở thi thoảng rụng bì bõm xuống mặt cái ao nhỏ ngày mưa nước dập dềnh...

Ngay lối đi là cây ổi mỡ cao gấp 2-3 đầu người, thân trơn nhẵn thín, vỏ quả xanh nhạt, ruột trắng như mỡ, cắn một miếng chín mềm, ngòn ngọt...

Ba cây ổi Tàu thấp lè tè, quả to hơn vốc tay, xanh thô xù xì như da cóc, cắn giòn sần sật. Ăn hai quả là no suốt buổi chiều.

Cây ổi kia quả nhỏ hơn, chả biết gọi là ổi gì, cắn vào thịt quả ương ương giòn giòn, vỏ xanh, thấy còn hơi chát chát. Vừa ăn vừa nhả vỏ ra vườn. Thỉnh thoảng ném vèo vèo vài quả còn xanh, rắn câng câng xuống dưới mặt ao tòm tõm. Nghe như tiếng cá chuối đớp mồi.

Cứ thế mỗi ngày một mớ ổi tạp, bà ngoại mang ra chợ, bán được vài trăm đồng...

Cả một mùa hè - thu, ngày nào bà ngoại cũng đi ra đi vào lầm rầm tính toán, loanh quanh hết trong nhà ngoài vườn rồi ra chợ với những rổ quả cây như thế...

Cho đến hết những ngày cuối hè đầu thu, những đứa cháu trở về thành phố thị xã để đến với những lớp học khai trường...

Ổi cứ thế chín đến hết mùa thu, cho đến những ngày dứt hẳn những cơn mưa rào, đàn chào mào bỏ đi, đàn chim ngói bay về, và cánh đồng trước nhà đã trơ khô những gốc rạ. Khi heo may hanh hao bắt đầu thổi qua những khu vườn, những mái ngói. Người già bắt đầu quàng thêm khăn, khi trời chớm lạnh...

Thì những mùa ổi đi qua, thì những đàn chim bay qua... Và bầy trẻ ngày xưa đã trở thành những chàng trai cô gái cao lộc ngộc, lâu lâu ghé thăm bà một lần...

Một tháng Tám bà ra thành phố, ra để nằm viện. Và khi trở về, trong giấc nằm, bà không bao giờ còn nhìn thấy vườn ổi nữa... Những mùi ổi vĩnh viễn đi khỏi bà. Rồi chỉ còn mãi xanh trên những vuông cỏ...

Tháng Tám lại nghe quanh quất mùi ổi đào trong phòng. Và nhớ...

Có thằng bé năm nào ngồi đu đưa trên cây..
..........
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh

Mùa phượng nở...

Ai đem lửa gắn lên cây mà rực lửa một góc trời...

Sân trường tiểu học trước công ty sáng nay vắng lặng, im lìm. Đâu rồi những tiếng í ới gọi nhau? Đâu rồi những giờ ê a? Ừ, mùa phượng nở, mùa hè... Thế mà ta ngồi đây, vẫn loay hoay giữa những cơm, áo, gạo, tiền. Đã một năm trôi qua rồi đấy sao? Phải rồi, kể từ lúc này, ta sẽ mãi mãi không còn mùa hè, không còn háo hức khi nhìn cánh phượng cháy đỏ rực trời tháng 5 nữa.

Bao nhiêu thời gian đã trôi qua nhỉ? Sẽ không còn những háo hức của thời học sinh mong chờ cánh phượng đầu tiên. Sẽ không còn ngày ngày chăm chú nhìn lên cây phượng già trong sân trường, rồi bất chợt một ngày, giật mình vì ai đó hét lên: "Phượng nở rồi mày ơi!". Sẽ không còn triền miên những ngày thi cuối năm trong giấc mơ mau đến hè. Sẽ không còn những buổi thức trắng đêm thao thức cố nhồi nhét từng dòng chữ vào cái đầu quá nhiều dự định, để rồi sáng hôm sau cầm tờ đề thi lại ngẩn tò te.

Còn không nhỉ, những cái nhìn lo lắng, những ánh mắt kinh hoàng trước giờ thi và cái thở phào nhẹ nhõm sau buổi thi xong?

Tối nay, con nhỏ em lại chong đèn ngồi học bài. Ta trằn trọc. Vì ánh sáng đèn leo lét làm ta khó ngủ hay vì những nỗi nhớ? Ừ, ta nhớ... Nhớ những giờ chong đèn, nhớ những lo lắng và nhớ cả những tiếng thở phào. Ta nhớ ngươi, hè à!

Nhớ mùa hè năm ấy, ta hăm hở bước đi với bao dự định về ước mơ đi khắp đất nước. Lao đi. Hăng hái. Khám phá. Ta biết được rằng, đất nước mình thật dài, dài như một cuộc đời mà ta ắt hẳn không bao giờ đi hết được. Ta biết được có nhiều điều ta vẫn còn lạ lẫm lắm, có những điều ta không nên "nghe" mà phải nên "nhìn". Ta khoan khoái khi biết rằng bến Ninh Kiều ngày nay đã khác trước, không còn là hình ảnh nên thơ với những cô lái đò áo bà ba phất phơ trong gió chiều Cần Thơ. Ta ngẩn ngơ hỏi bác lái xe về Mũi đất cuối cùng của đất nước để nhận được một bờ đê dài bất tận. Ta im lìm khi biết rằng bên dòng Trà Khúc, bà con còn nghèo quá. Ta thẩn thờ khi nhìn Huế thơ mộng đến buồn rười rượi trong ánh chiều buông. Ta hạnh phúc trong ly sữa đậu nành nóng thơm lừng buổi sớm mai Đà Lạt... Ôi, những chuyến đi...

Nhớ mùa hè năm nào, lần đầu tiên thử sức mình, ta hăng hái lao vào một mùa hè xanh màu áo sinh viên. Mùa thi trôi qua, ta xếp lại sách vở, hăm hở vác balô lên xe đến một vùng miền mà ta chẳng có một khái niệm nào về nó. Háo hức. Lo lắng. Ôi, bao cảm xúc trộn lẫn trong ta như nồi lẩu thập cẩm.

Đó chính là lần đầu tiên ta được bước lên bục giảng trong vai trò của một cô giáo. Ta bỡ ngỡ và tự hào biết bao. Ta buồn cười vì hình ảnh cô-giáo-áo-xanh đang thao thao bất tuyệt một bài giảng trước những ánh mắt háo hức như đang uống từng lời của ta. Những ánh mắt trong veo theo ta vào từng giấc ngủ. Vui lạ.

Và cũng là lần đầu tiên ta biết được rằng, bà con mình nghèo lắm. Ta lần đầu tiên nhìn thấy cả gia đình 4 người phải sống trong một căn nhà tranh dột nát chỉ vẻn vẹn 4m2. Ta cảm nhận được từng hơi thở khó nhọc của người chồng, người cha trước cơn túng quẫn của gia đình và ta cũng cảm nhận được cái bắt tay biết ơn nắm chặt rưng rưng nước khi được trao căn nhà. Ta cảm nhận được niềm vui trong ánh mắt người mẹ khi không còn phải nấu ăn giữa cái nắng cháy da. Ta cảm thấy niềm háo hức của đứa bé khi không còn những đêm tắm mưa mất ngủ... Ta thấy vui vì những niềm vui không phải của riêng ta.

Đó cũng là lần đầu tiên ta biết được có nhiều thứ tình thương lạ lẫm lắm. Chẳng họ hàng, chẳng bà con, chẳng thân thích và thậm chí chẳng biết nhau. Thế mà, những người dân thôn quê ấy xem ta như con, như cháu, như chị, như em, như ruột thịt trong nhà. Hôm ta say, nằm im lìm, sáng dậy đã thấy khăn nóng trên đầu và ly nước chanh tươi. Hôm ta đau bụng, dì Tư lẳng lặng nấu nồi cháo to oạch ép ta ăn bằng hết. Ta ham chơi, đi về khuya khuắt, đèn nhà vẫn sáng chờ ta về. Ngày ta rời đi, ta say sưa với những dự định khi trở lại thành phố, dì Tư rưng rưng nước mắt nắm chặt tay ta, chợt... ta nghẹn lại... nghe sao mà đắng buốt, thành phố bỗng trở nên lạ lẫm...

Đó cũng là khi ta biết rằng, có những chuyến đi sẽ làm ta thay đổi. Ta biết được rằng, có những niềm vui bình dị đến lạ lùng. Ta cảm nhận được ánh sáng vằng vặc của ánh trăng nơi thôn quê. Ta đã biết so sánh ánh sáng những vì sao và ánh đèn điện. Ta tập tành đếm từng vì sao. Ta ngây ngô nghe giảng về "3 vì sao thẳng hàng". Ta bật cười ngặt nghẽo vì những tiếng hát giữa đêm khuya khoắt. Ta đam mê với niềm vui hò hét giữa trưa rực nắng. Thích thú với cơn mưa đầu hạ mát rượi. Khoan khoái uống từng giọt nước mưa táp vào mặt những giờ đi nạo kênh về. Ta vui thú với chiếc dù đỏ cháy bùng trong cơn mưa giữa cánh đồng xanh ngắt. Và ta đã biết được rằng, có những tình bạn hình thành từ những điều vô cùng giản dị.

Nhớ mùa hè năm đó, ta bước đầu chập chững những bước đi đầu tiên của sự nghiệp. Ta trăn trở với những buổi thực tập. Ta hăm hở với những chuyến đi cùng những đồng nghiệp tương lai. Ta cười. Ta khóc. Ta cãi nhau. Ta vui đùa... Ta lao vào khám phá mà không chút sợ sệt. Ta trang trải tình cảm cho những người bạn ta yêu mến. Ta tô vẽ những điều thi vị cho tương lai, cho cuộc sống của ta.

Tất cả mang đến cho ta những mùa hè lạ thường và đầy ắp kỉ niệm. Cuộc đời ta đã có những mùa hè như thế...

Và sẽ có những mùa hè như thế nào nữa đây khi ta còn mắc kẹt ở đây với công việc, với cuộc sống? Lạ. Ta chẳng biết.

Sáng nay, hoa phượng cháy rực trên cao. Ta cũng đã cháy rực một thời cắp sách. Ta đã cháy bùng lên, rồi ta đã lắng dịu lại, rơi xuống, nhẹ nhàng như cánh hoa phượng cháy hết thời gian rực rỡ của mình. Ta dịu lại. Ta trở lại với cuộc sống. Ta không còn những mùa hè của hoa phượng, ta còn những mùa hè của riêng ta.

Dường như đó là một vòng xoay bất định mà ai cũng phải tuân theo. Ta cũng thế. Ta cũng sẽ tuân theo sự xoay vòng của thời gian, sự gieo vần của cuộc sống. Chào nhé, cánh phượng, ta bước tiếp cuộc đời của ta...

.........
http://vn.360plus.yahoo.com/vuthimailinh