Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Một tỷ USD và một người bạn

Một tuần chúi đầu vào thi học kỳ không có thời gian lên mạng, tôi cứ đinh ninh hộp thư của mình chắc đã đầy ú ụ.

Nhưng khi “mục sở thị” thì nỗi thất vọng rơi bịch trước mặt tôi.

Trong hộp thư chỉ có mỗi một tin nhắn được gửi đến từ địa chỉ mail của Thủy.

- Ơ, cái con này, ngày nào cũng gặp nhau mà còn vẽ chuyện.

Tôi độc thoại một mình.

- Trên màn hình xuất hiện tờ ngân phiếu một tỷ USD cùng với lời chọc đùa rất “quái” của Thuỷ:

- Tặng bạn thân của tôi.

Tôi rê tay trên bàn phím định trả lại “cái của nợ” ấy cho Thuỷ thì máy điện thoại rung lên. Và những dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình khiến tim tôi như muốn rụng cuống:

- Tối nay tao không đón Noel cùng mày được. Tao phải đi cùng bố mẹ đến dự tiệc ở một gia đình theo đạo Thiên Chúa. Very sorry!

Người làm cho tôi “tái sốc” không ai khác là Thuỷ. Ấm ức, tôi bấm máy cho nó, nhưng chỉ nhận lại một câu an ủi: Bạn vui lòng gọi lại sau.

Chưa bao giờ tôi thấy Thuỷ đáng ghét đến thế.

Không có Thuỷ, 8h tối, tôi vẫn ra Hồ Gươm, mua hai que kem Tràng Tiền: Một cho tôi và một cũng để cho tôi nốt. Ngồi trên ghế đá, tôi đưa que kem lên miệng giữa cái rét sắc như lưỡi lam và nhiệt độ đang lao vèo vèo xuống dốc. Thiên hạ mải mê ngắm phố phường. Con tôi vừa mút kem vừa ngắm thiên hạ. Trong ánh mắt của những người khoác những chiếc áo dày sụ bước qua: Tôi là một người không bình thường chút nào.

- Tớ có thể sử dụng que kem còn lại của bạn không?

Tôi ngước lên, tất nhiên là mắt đã biến dạng hình chóp nón: Một thằng con trai rất lạ và…rất liều lĩnh.

Lại thêm một người không bình thường. Tôi trộm nghĩ và …không hiểu sao lại chìa que kem cho hắn.

- Vẫn còn nửa chiếc ghế đấy! Tôi chỉ vào phần ghế đá còn lại.

Hắn ngồi xuống và thản nhiên thưởng thức que kem vừa được “chuyển nhượng” nói cho lịch sự thế thôi thực ra dùng động từ “xin” thì chính xác hơn.

Thanh toán xong que kem, hắn hít hà một hơi dài chắc để che giấu hai hàm răng đang va lập cập vào nhau:

- Ấm quá!

- Sẽ ấm hơn nếu…

Tôi kết thúc câu nói bằng dấu chấm lửng nhưng xem ra chỉ số IQ của hắn khá cao:

- Ăn thêm mỗi người một que nữa.

Tôi gật đầu. Hắn đứng dậy và đi về phía thùng kem. Không chỉ thêm một mà thêm rất nhiều que kem sau đó nữa cho đến lúc lưỡi tôi líu lại:

- Tớ không ăn nữa đâu…

- Ấy bảo ăn vào sẽ ấm hơn mà. Hắn bắt bẻ.

Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Sao đêm Noel mà ấy chỉ có một mình?

Hắn nhìn tôi -cái nhìn chiếu góc nhưng cũng khiến tôi búi rúi:

- Nếu tớ đi hai mình thì ấy sẽ thừa một que kem.

Câu chuyện cứ thế được nối dài ra cho tới khi tôi phải miễn cưỡng đứng lên trước vì nhớ ra đã đến giờ về.

Việc đầu tiên mà tôi làm khi về nhà là nhắn ngay cho Thuỷ một cái tin khoe rằng tôi đã có một đêm Noel thú vị nhường nào. Nhưng vừa mở máy, một tin nhắn đã chực sẵn:

- Việt là thằng con trai khá…hấp dẫn đấy chứ!

Tấm rèm sân khấu được kéo xuống để lộ người đứng sau cánh gà là Thuỷ. Nhưng tôi không thấy giận Thuỷ nữa bởi cậu ấy đã không bỏ tôi một mình trong đêm Noel. Ngoài món tiền khổng lồ 1 tỷ USD, cậu ấy còn tặng tôi một người bạn mà sau này tên người ấy đã được viết hoa trong trái tim tôi.

Bùi Thu Hoàn

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét