Chủ Nhật, 1 tháng 8, 2010

Four-leaf-clover or tứ diệp thảo

Truyền thuyết kể rằng...
Nếu một ngày nào đó...
Bạn thấy cỏ 3 lá...
Mà có đến 4 lá...
Đó là...lúc...bạn gặp được nhiều may mắn trong cuộc song^'.

... Once upon a time...



... Khát khao hạnh phúc

... Hạnh phúc không dành cho bản thân

... Hạnh phúc cho người quan trọng nhất

... Giữa nơi đồng vắng, loài cây bụi không tên

... Vươn mình đón nắng

... Vươn mình đón gió....

... Cỏ yêu cây ...

... Và...luôn muốn cây hạnh phúc ...

... Một ngày kia ...

... Cây bụi vươn lên và nhìn thấy mặt trời rực rỡ ...

... Cây muốn vươn cao hơn, tới mặt trời ....

... Nhưng vô ích ...

... Cạnh đó, hoa hướng dương hướng về phía mặt trời, ai cũng biết ...

... Còn cây bụi ... cũng hướng về mặt trời nhưng không ai biết ...

... Cây bụi ko có sắc hoa, cũng chẳng có hương thơm ...

... Cây bụi muốn có tên ...

... Chim bay qua: "chào cây bụi!" ... Gió lùa qua: "Chào cây bụi!

... Và cây ko thể có tên ...

... Người ta nói cỏ bốn lá có thể biến ước mơ thành sự thật ...

... Cây bụi mải miết tìm kiếm

... Ôm ấp mộng hướng dương - mặt trời

... Cỏ bốn lá, cánh cỏ bốn lá.

... Tuyệt vọng ! ... Đau khổ ...

... Không có cỏ bốn lá....

... Cây bụi mãi mãi là cây bụi không tên ...

... Vậy còn cần gì sự tồn tại này nữa ...

... Cỏ hoảng hốt ...

... Cỏ sợ hãi ....

... Tại sao cỏ chỉ có 3 lá ...

... Tại sao không thể làm gì cho người thương? ...

... Cây bụi chết dần ...

... Cuối cùng, cỏ 3 lá đã cầu xin gió... xé 1 cánh của cỏ đi ...

... Xé đôi trái tim màu xanh ...

... Vì cây bụi, cỏ 3 lá trở thành 4 lá ...

... Một buổi sáng ,

... Cây bụi chợt nghe tiếng gọi ...

_ " 1 nhành cỏ 4 lá "

... Cây bụi sẽ thực hiện được điều ước ...

... Cây tin sẽ có ngày vươn tới bên mặt trời ....

... Bởi cỏ bốn lá đang hiện hữu...

... Cỏ ba lá, mất đi một lá, dần mất sự sống ...

... Cỏ tan biến cùng lời hứa ...

... Sẽ thực hiện ước vọng của cây ...

... Nơi đồng hoang, loài cây không tên kiên cường chống chọi... Để có ngày ... cây vươn tới mặt trời ...

... Cỏ bốn lá ...

Cánh thứ nhất tượng trưng cho niềm tin
Cánh thứ hai tượng trưng cho hy vọng
Cánh thứ ba tượng trưng cho tình yêu
Cánh cuối cùng: đó chính là sự may mắn

Ly & Nước

Ly nói: "Tôi cô quạnh quá, tôi cần Nước, cho tôi chút Nước nào!"
Chủ hỏi: "Được, cho ngươi nước rồi, ngươi sẽ không cô quạnh nữa phải không?"
Ly đáp: " Chắc vậy!"
Chủ đem Nước đến, rót vào trong Ly.
Nước rất nóng, Ly cảm thấy toàn thân mềm nhũn, rụng rời, tưởng như sắp tan chảy đến nơi. Ly nghĩ, đây chắc là sức mạnh của tình yêu.

Một lát, Nước chỉ còn ấm ấm, Ly cảm thấy dễ chịu vô cùng. Ly nghĩ, đây chính là mùi vị của cuộc sống.

Nước nguội đi, Ly bắt đầu sợ hãi, sợ hãi điều ji` chính Ly cũng không biết. Ly nghĩ, đây chính là tư vị của sự mất mát.

Nước lạnh ngắt, Ly tuyệt vọng. Ly nghĩ, đây chính là an bài của duyên phận.

Ly kêu lên: "Chủ nhân, mau đổ nước ra đi, tôi không cần nữa!"

Chủ không có đấy. Ly cảm thấy nghẹt thở. Nước đáng ghét, lạnh lẽo quá chừng, ở mãi trong lòng, thật là khó chịu.

Ly dùng sức lay thật mạnh. Ly chao mình, Nước rốt cục cũng phải chảy ra. Ly chưa kịp vui mừng, thì đã ngã nhào xuống đất.

Ly vỡ tan, trước lúc chết Ly nhìn thấy mỗi mảnh của Ly đều có đọng vết Nước. Lúc đó Ly mới biết Ly "yêu" Nước, Ly thật sự rất yêu Nước. Nhưng Ly không có cách nào để đưa Nước nguyên vẹn trở vào trong long được nữa.

Ly bật khóc, lệ hòa vào với Nước. Ly đang cố dùng chút sức lực cuối cùng, yêu Nước thêm lần nữa.

Chủ về, ông ta nhặt những mảnh vỡ, một mảnh cứa vào ngón tay làm bật máu ra.

Ly cười, tình yêu rốt cục là cái gì, lẽ nào phải trải qua đớn đau mới biết trân trọng? lẽ nào phải mất hết tất cả, không còn cách gì vãn hồi nữa mới chịu buông xuôi?

Hội trưởng Hội độc thân

Mười sáu tuổi, con bé thành lập “Hội độc thân” và lôi kéo được hai thành viên: con bé và bạn thân con bé.

Rồi một ngày, đột nhiên bạn thân con bé tuyên bố rời hội, vì đang quen thằng bạn thân cạnh con bé. Vậy là con bé lẻ loi.

Con bé thấy ức lắm, phần vì nhỏ bạn không rủ con bé…có bồ chung, phần vì con bé không nhận được lời ngỏ của ai cả. “Ừ sao cả quãng thời gian dài mình không nhận ra nhỉ?“ Con bé quáng quàng chạy đi soi gương. Đôi mắt to đen láy luôn chớp chớp, khuôn miệng xinh xắn với nước da trắng hồng, con bé trông cũng được lắm mà, nếu không nói là dễ thương. Ấy vậy mà chẳng tên con trai nào thèm để ý con bé mới tức chứ. Con bé buồn thiu.

Con bé lôi ra một tràng “kinh nghiệm tình trường” mà mình thu thập được để kiểm tra:

- Đẹp - ok

- Học giỏi - ok

- Dịu dàng - ….

Con bé im lặng, vẻ mặt hơi sững sờ, hình như bấy lâu con bé bỏ quên cô nàng nữ tính trong mình rồi.

***

Sáng, mặt trời lên đến đỉnh đầu, con bé vẫn còn bướng không chịu dậy, con bé rúc đầu vào chăn đăm chiêu, trách ông trời sao ban cho con bé sự sống mà không cho con bè cái dịu dàng hiền thục được kia? Hic con bé sắp rơi nước mắt rồi nhưng không khóc được, vì chẳng có lí do lí trấu gì để khóc cả!

Rồi con bé cũng lồm cồm bò dậy khi nghe tiếng nhạc Mirotic vang lên, con bé chạy vèo ra mà hát mà nhảy theo điệu nhạc.

Tên con trai bên xóm đi ngang trông buồn cười, ghẹo con bé:

- Ui da, đau mắt hột mất!

Con bé quay ra, từ ngạc nhiên sang tức giận:

- Đau mắt thì đi khám, ai mượn nhìn! Đồ vô duyên .

Rồi con bé lại tuôn một tràng nữa rồi, chẳng chịu suy nghĩ gì cả, có gì nói nấy thì lấy đâu ra nữ tính dịu dàng. Con bé nghĩ lại mà buồn, ước chi thời gian quay lại để con bé nói với con trai e lệ hơn.

***

Hôm sau, con bé đang ăn sáng, con trai lại đi ngang, vờ vào nhà con bé mua thức ăn:

- Ui trời, khủng long thời “a - còng“!

Con bé tím mặt:

- Khủng long cái đầu nhà mi! Biến.

- Không biến. Chỗ này là chỗ công cộng, ai cấm mà phải đi! - Con trai hất mặt.

- Tui cấm, quán dì tui, tui cấm. Không cho mua! - Con bé đập bàn đuổi con trai.

Con trai quát:

- Ơ cái con nhỏ này hôm nay vô duyên nhở?

Con bé sựng lại, con trai vừa bảo con bé vô duyên sao? Hic con bé khóc thầm “Dịu dàng, đúng rồi. Nhịn!”

- Ừ mà khủng long làm gì có duyên mà vô. - Con trai nói xong rồi chạy đi.

Con bé tức lắm. Con bé quyết trở nên “có duyên” ngay bây giờ. Rồi con bé mở phim lên xem mấy cô nàng nữ tính thế nào, và bắt chước.

***

Một chiều mưa lất phất, con bé gặp con trai, như trong phim nói, con bé “lịch sự”:

- Chào bạn gì ơi!

Con trai ngạc nhiên, mặt hớn hở, rồi xớn xác bảo:

- Ui sao đau bụng quá…. Mắc…chấm chấm chấm quá!

Con bé máu sôi lên não, không kịp nghĩ gì:

- Nói gì đó tên biến thái kia!

Thấy mặt con bé đỏ phừng phừng dập tắt một chiều mưa, con trai cười giả lả, gãi đầu “chữa cháy“:

- Đùa đằng ấy chút mà! Mình định sang gửi ấy cái này, khi nào ấy rảnh thì gọi cho mình nha, mình có ghi số điện thoại trong đó đó.

Con bé chu mỏ ra nhìn con trai, “a, người ta bảo cái này gọi là thư tỏ tình nè” con bé la thầm trong đầu, mắt con bé sáng rực, ngón tay đan vào nhau nhìn lên trời. Rồi thẹn thùng nhìn con trai đang ngượng ngùng cười hì hì. Con bé đỏ mặt....

Hôm nay, con bé chính thức từ chức “hội trưởng hội độc thân“.

Trần Aí Phương
-------------
Dễ xương nhỉ!...

Những mảnh ghép trái tim

Một buổi chiều trong công viên, có một chàng trai đang chăm chú vẽ một trái tim. Trên khung giấy trắng dần dần hiện ra một trái tim thật đẹp, thật hoàn hảo khiến mọi người đứng xem đều trầm trồ khen ngợi.

Bỗng một ông lão đi đến. ông trầm tư ngắm nghía bức tranh của chàng trai một hồi lâu, rồi lặng lẽ mượn bút vẽ một hình thoạt nhìn rất lạ, nhìn thật kỹ mới nhận ra đó là hình một trái tim…

Chàng trai ngạc nhiên nhìn trái tim ông lão vừa vẽ, nó bị chắp vá chằng chịt, nhưng rõ ràng vẫn là một trái tim. Trên trái tim ấy, có chỗ như bị khuyết lõm, có chỗ như bị cắt đi và được ghép nối bởi những mảnh to nhỏ khác nhau. Mọi người bắt đầu bàn tán và lắc đầu tỏ ý không hiểu ý nghĩa hình vẽ trái tim của ông lão.

Chàng trai thắc mắc:

Cụ ơi! Cháu không hiểu tại sao cụ lại vẽ trái tim như vậy? làm sao trái tim lại mang nhiều vết sẹo và ráp nối như thế?

Ông cụ mỉm cười rồi nói:

Đúng! Trái tim của ta có thể không hoàn hảo nhưng nó lại là một trái tim thực sự. đấy chỉ là do trái tim này đã có thời gian sống và trải nghiệm nhiều hơn trái tim của cậu. hãy nhìn những dấu vết này! Tuy có nhiều thương tich nhưng tôi luôn tự hào về nó. Cậu biết không, khi tôi trao một mảnh tim của tôi cho một người thân, cha mẹ, anh chị, bạn bè và cả những người mà tôi tình cờ gặp được…thì ngược lại, họ cũng trao cho tôi một mảnh tim của họ để đắp vào chỗ trống ấy. những mảnh tim này không hoàn toàn giống nhau: phần trái tim mà cha mẹ trao cho tôi bao giờ cũng lớn hơn phần tôi trao lại; con cái tôi dành cho tôi phần trái tim trong trẻo nhất; bạn đời tôi dành cho tôi phần trái tim đẹp nhất và chung thủy nhất…những mảnh tim ấy đã ghép vào nhau và tạo thành những vết chắp vá của trái tim tôi. Chính điều này luôn nhắc tôi về những người mà tôi yêu dấu, những tình yêu mà tôi đã được chia sẻ trong đời…

Ông lão nói tiếp:

Còn những vết lõm này là phần trái tim tôi trao đi mà chưa được nhận lại. Cậu biết đấy, tình yêu trao đi chẳng cần đến sự đền đáp. Dù những khoảng trống này nhiều lúc làm tôi đau đớn, nhưng cũng chính nhờ chúng mà tôi có động lực để khao khát được sống, và có niềm tin vào một ngày mai tốt đẹp hơn. Chàng trai ạ, nhờ những mảnh chắp vá này mà trái tim của tôi có sức sống mãnh liệt, trưởng thành và có cuộc sống trọn vẹn, sâu sắc hơn đấy.

Đám đông im lặng, chàng trai không giấu được nỗi xúc động dâng trào trong lòng. Anh tự hào cầm bút cắt đi một mảnh trong trái tim hoàn hảo của mình và đắp vào một phần khuyết của trái tim ông lão. Đáp lại, ông lão cũng tặng anh một mảnh trái tim của mình.

Giờ đây trái tim của chàng trai đã có một vết sẹo. Tuy không còn hoàn hảo nữa nhưng chàng trai cảm thấy trái tim mình đầy sức sống hơn bao giờ hết. Anh nhận ra sức mạnh và vẻ đẹp của trái tim không phải ở chỗ nó được giữ kỹ để không có một vết tích, tổn thương nào của cuộc đời mà trái lại, càng hòa nhập và biết chia sẻ, dám yêu, dám sống và sắn sàng cho đi, trái tim con người càng trở nên nhạy cảm, sâu sắc và đập mạnh mẽ hơn.

Đôi lúc trái tim cũng cần phải biết buồn đau, biết khóc để cảm nhận được giá trị của sự thương yêu; và biết cho đi để cảm nhận niềm vui, hạnh phúc của sự chi sẻ.