Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Phần quan trọng nhất của cơ thể

Người ta sẽ quên bạn đã nói gì, làm gì, nhưng sẽ không bao giờ quên những cảm xúc mà bạn mang lại cho họ.

Mẹ tôi thường hỏi tôi phần quan trọng nhất trên cơ thể là gì. Khi còn nhỏ, tôi nghĩ đôi tai là quan trọng, nhưng mẹ tôi cho rằng: “Không phải như thế con yêu. Nhiều người bị điếc, nhưng họ vẫn tồn tại được. Con hãy cố gắng suy nghĩ kỹ đi nhé!”

Vài năm sau, mẹ lại hỏi tôi lần nữa, tôi lại trả lời đôi mắt là quan trọng nhất đối với mọi người. Mẹ nhìn tôi và nói: “Câu trả lời vẫn không chính xác con yêu, vì người mù vẫn thành công trong cuộc sống”.

Năm ngoái, ông tôi qua đời, ai cũng đau buồn và khóc, thậm chí bố tôi cũng khóc,mẹ tôi lúc nào mẹ cũng ở bên cạnh bố để an ủi. Đây là lần thứ hai tôi thấy bố khóc. Ngày tiễn ông, mẹ nhìn tôi và hỏi: “Bây giờ con đã biết bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể chưa con yêu?”

Tôi cảm thấy sốc khi mẹ hỏi tôi điều đó lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một câu hỏi vui giữa mẹ và tôi. Mẹ nhìn tôi và nói: “Đây là câu hỏi rất quan trọng. Nó cho biết con vẫn đang tồn tại trong cuộc sống này. Những câu trả lời trước kia của con đều sai. Hôm nay mẹ muốn dạy cho con một bài học”.

Mẹ vừa khóc vừa nói với tôi: “Con yêu, bộ phận quan trọng nhất trên cơ thể con người là đôi vai”.

Tôi ngạc nhiên nên hỏi lại: “Có phải do nó giữ cái đầu của chúng ta không mẹ?”

Mẹ trả lời: “Không, khi một người bạn hay người thân yêu của con buồn, họ cần một bờ vai để dựa vào mà khóc. Trong cuộc sống, thỉnh thoảng mọi người đều cần một bờ vai để dựa như thế. Mẹ hy vọng rằng con có đủ tình yêu thương và những người bạn để con có thể có được bờ vai để dựa vào mỗi khi con cần”.

Ngay lập tức tôi đã biết điều quan trọng nhất là chúng ta không nên ích kỷ, nghĩ cho riêng bản thân mình, mà phải biết thông cảm, sẻ chia nỗi đau với người khác.Người ta sẽ quên bạn đã nói gì, làm gì, nhưng sẽ không bao giờ quên những cảm xúc mà bạn mang lại cho họ.

Phương Đông

Một tỷ USD và một người bạn

Một tuần chúi đầu vào thi học kỳ không có thời gian lên mạng, tôi cứ đinh ninh hộp thư của mình chắc đã đầy ú ụ.

Nhưng khi “mục sở thị” thì nỗi thất vọng rơi bịch trước mặt tôi.

Trong hộp thư chỉ có mỗi một tin nhắn được gửi đến từ địa chỉ mail của Thủy.

- Ơ, cái con này, ngày nào cũng gặp nhau mà còn vẽ chuyện.

Tôi độc thoại một mình.

- Trên màn hình xuất hiện tờ ngân phiếu một tỷ USD cùng với lời chọc đùa rất “quái” của Thuỷ:

- Tặng bạn thân của tôi.

Tôi rê tay trên bàn phím định trả lại “cái của nợ” ấy cho Thuỷ thì máy điện thoại rung lên. Và những dòng tin nhắn hiện lên trên màn hình khiến tim tôi như muốn rụng cuống:

- Tối nay tao không đón Noel cùng mày được. Tao phải đi cùng bố mẹ đến dự tiệc ở một gia đình theo đạo Thiên Chúa. Very sorry!

Người làm cho tôi “tái sốc” không ai khác là Thuỷ. Ấm ức, tôi bấm máy cho nó, nhưng chỉ nhận lại một câu an ủi: Bạn vui lòng gọi lại sau.

Chưa bao giờ tôi thấy Thuỷ đáng ghét đến thế.

Không có Thuỷ, 8h tối, tôi vẫn ra Hồ Gươm, mua hai que kem Tràng Tiền: Một cho tôi và một cũng để cho tôi nốt. Ngồi trên ghế đá, tôi đưa que kem lên miệng giữa cái rét sắc như lưỡi lam và nhiệt độ đang lao vèo vèo xuống dốc. Thiên hạ mải mê ngắm phố phường. Con tôi vừa mút kem vừa ngắm thiên hạ. Trong ánh mắt của những người khoác những chiếc áo dày sụ bước qua: Tôi là một người không bình thường chút nào.

- Tớ có thể sử dụng que kem còn lại của bạn không?

Tôi ngước lên, tất nhiên là mắt đã biến dạng hình chóp nón: Một thằng con trai rất lạ và…rất liều lĩnh.

Lại thêm một người không bình thường. Tôi trộm nghĩ và …không hiểu sao lại chìa que kem cho hắn.

- Vẫn còn nửa chiếc ghế đấy! Tôi chỉ vào phần ghế đá còn lại.

Hắn ngồi xuống và thản nhiên thưởng thức que kem vừa được “chuyển nhượng” nói cho lịch sự thế thôi thực ra dùng động từ “xin” thì chính xác hơn.

Thanh toán xong que kem, hắn hít hà một hơi dài chắc để che giấu hai hàm răng đang va lập cập vào nhau:

- Ấm quá!

- Sẽ ấm hơn nếu…

Tôi kết thúc câu nói bằng dấu chấm lửng nhưng xem ra chỉ số IQ của hắn khá cao:

- Ăn thêm mỗi người một que nữa.

Tôi gật đầu. Hắn đứng dậy và đi về phía thùng kem. Không chỉ thêm một mà thêm rất nhiều que kem sau đó nữa cho đến lúc lưỡi tôi líu lại:

- Tớ không ăn nữa đâu…

- Ấy bảo ăn vào sẽ ấm hơn mà. Hắn bắt bẻ.

Tôi đánh trống lảng sang chuyện khác:

- Sao đêm Noel mà ấy chỉ có một mình?

Hắn nhìn tôi -cái nhìn chiếu góc nhưng cũng khiến tôi búi rúi:

- Nếu tớ đi hai mình thì ấy sẽ thừa một que kem.

Câu chuyện cứ thế được nối dài ra cho tới khi tôi phải miễn cưỡng đứng lên trước vì nhớ ra đã đến giờ về.

Việc đầu tiên mà tôi làm khi về nhà là nhắn ngay cho Thuỷ một cái tin khoe rằng tôi đã có một đêm Noel thú vị nhường nào. Nhưng vừa mở máy, một tin nhắn đã chực sẵn:

- Việt là thằng con trai khá…hấp dẫn đấy chứ!

Tấm rèm sân khấu được kéo xuống để lộ người đứng sau cánh gà là Thuỷ. Nhưng tôi không thấy giận Thuỷ nữa bởi cậu ấy đã không bỏ tôi một mình trong đêm Noel. Ngoài món tiền khổng lồ 1 tỷ USD, cậu ấy còn tặng tôi một người bạn mà sau này tên người ấy đã được viết hoa trong trái tim tôi.

Bùi Thu Hoàn

Con trai và... các loại bánh

Con trai và... các loại bánh

Tui xin đại diện tầng lớp các bạn nữ sinh bị kiềm nén để nói lên tiếng lòng “sâu kín” của mình về bạn trai.

Sau một thời gian dài “học và hành” với đủ loại “sơn hào hải vị”, bị các bạn nam “kêu gào lên án” về vụ ăn uống đến mòn cái ghế và cái bóp (dĩ nhiên của các bạn í rùi…hihi), tui đây xin đại diện tầng lớp các bạn nữ sinh bị kiềm nén để xuất khẩu thành văn, nói lên tiếng lòng “sâu kín” của mình về bạn trai và các loại bánh mà tui đã từng nếm qua.

- Bánh bao: Con trai khi được “hú” đi ăn là mặt hệt như cái bánh bao chiều bị “ế” vì biết “xiền” trong túi sẽ không cánh mà bay.

- Bánh chưng: Các bạn nam đôi lúc còn chưng diện hơn các bạn nữ, nào là đầu vuốt keo, nước hoa, quần áo thì chói cả 2 con mắt.

- Bánh tét : Bọn con trai khi thấy girl nào xinh một tí là mặt mày hớn hở, miệng cười toe toét đến “tét” cả cái quai hàm lúc nào mà cũng không biết!

- Bánh bò: Nhiều lúc các bạn nam cũng bị “ấy ấy” giống con bò lắm, chẳng hạn như là lúc làm bài tập không được hay khi tìm cách “tỉnh tò” với ếch con trong mộng thì cư ngơ ngơ, đơ đơ làm sao ấy.

- Bánh chuối: Ai bảo chỉ có con gái chuối, con trai nhiều lúc cũng chẳng thua về “độ chuối” đâu nhé, từ món ăn, địa chỉ vừa ngon vừa rẻ đến thời trang thì làm sao mà rành bằng tụi tui được chứ.

- Bánh ích: Sau một hồi dài liệt kê thì cũng phải nói đến các mặt tốt của cánh mày râu, như giúp phe áo dài trực nhật lớp, gồng gánh thân hình “còm nhom“ để đèo các bạn nữ hàng chục cây số …

Và lời cuối cùng tui muốn “trăn trối” với các bạn nữ (vì biết chắc rằng khi bài này được đăng thì tui sẽ không yên với bọn nam nhi lớp mình): “Trước khi “chén” bất cứ thứ gì hãy tưởng tượng đó là thằng bạn dzai đáng ghét mà nuốt cho nó đỡ cục tức nhe!”.

Đinh Thị Mỹ Hương (Long An)

Em anh và khối rubic

Em loay hoay, chỉ còn một ô nữa mà lắp mãi không xong. Xoay bên này thì mất bên kia. Em bực tức định ném đi.

Một ngày thật đặc biệt...em tới nhà anh...

Đã lâu rồi em không thấy anh, và ngay lúc này em đang hạnh phúc hơn bất cứ khi nào.

Lịch học kín tuần khiến em không còn thời gian cho sự vui chơi, giải trí nữa. Cả tháng, cả tuần thậm chí cả ngày chỉ biết nghĩ đến một quyển sách. Em mong có lấy một giờ nghỉ ngơi và em đã rất cố gắng để đổi lấy một giờ ngồi bên anh.

Hôm nay...chính ngày hôm nay, em đã mong chờ từ lâu rồi. Em trằn trọc, mất ngủ cả tối chỉ mong cho mau tới sáng để được gặp anh. Anh nhìn em và cười. Nụ cười của anh xua tan mọi căng thẳng mệt mỏi của em. Bình thường anh hay kể chuyện cho em nghe, nhưng hôm nay anh lại bảo muốn nghe chuyện của em. Em mệt nhọc khi nghĩ đến những câu chuyện đó nhưng cuối cùng lại kể tuốt cho anh. Đỡ đi một gánh nặng và em cảm thấy thật nhẹ nhàng.

Anh vẫn cười. Anh đưa cho em một khối rubic. Em nhìn không hiểu. Chẳng lẽ anh muốn em lắp cái này ư? Anh không hiểu là em đang rất mệt mỏi sao? Chỉ mong một giờ ngồi bên nghe anh nói chuyện vui chứ không phải làm công việc tẻ nhạt, khô khan này...Và cuối cùng anh cũng nói:

- Em thử lắp đi!

- Cái này ư?

- Phải!

Em hơi lưỡng lự nhưng rồi cũng đồng ý. Em nể anh nên mới thử một thứ mình không thích. Em loay hoay, chỉ còn một ô nữa mà lắp mãi không xong. Xoay bên này thì mất bên kia. Em bực tức định ném đi.

- Đừng!

- ...

- Đưa anh nào!

Anh cười mỉm rồi đón lấy khối rubic. Anh xoay nhẹ vài vòng, nhanh thoăn thoắt đến nỗi em không còn nhìn thấy sự chuyển động của tay nữa. Em tròn mắt ngạc nhiên. Anh vuốt tóc em, bảo:

- Em thấy anh làm nhanh chứ?

- Sao anh giỏi thế?

- Học cả mà. Anh thấy em nên sắp xếp thời gian hợp lý như vậy sẽ không bị mệt mỏi quá. Đừng cố làm gì quá sức, hãy nghỉ ngơi bình tâm lại rồi làm tiếp. Em không nên quá gượng ép, cũng như trò chơi vừa xong...Dần dần em sẽ làm được. Hãy nhớ! Sắp xếp hợp lý là có thể giải quyết tất cả.

Em nhìn anh, em hiểu điều anh nói và emm tự nhủ sẽ cố gắng.

Giờ đây, mỗi khi cảm thấy chán nản, em lại lấy khối rubic ra. Em nhìn thấy nụ cười và những lời khuyên của anh ở trong đó. Em sẽ cố gắng sắp xếp hợp lý vì...em còn phải dành thời gian nghe những câu chuyện của anh nữa chứ!

Nguyễn Phương Linh